Lục Ngạn từ trong nhà tắm bước ra. Vốn còn tưởng Lâm Huyền đi lấy thứ gì đó, nhưng anh ngồi ở bàn ăn đợi cô một hồi lâu vẫn chẳng thấy người đâu. Thế là Lục Ngạn bèn lên phòng tìm.
"Lâm Huyền?" Lục Ngạn vừa gõ cửa vừa nói.
Lâm Huyền đang ngồi trước cửa sổ, nghe thấy âm thanh bỗng ngoảnh đầu lại. Giọng nói này... là Lục Ngạn gọi cô sao?
"Sao thế?"
"Em nấu xong một bàn thức ăn rồi bỏ đi đâu đấy hả?"
Lâm Huyền mím môi, trong đầu thầm tìm cách ứng phó.
"Em no rồi, anh ăn trước đi."
Lục Ngạn không tin vào lời cô nói cho lắm. Anh định bụng sẽ đẩy cửa đi vào, ai ngờ được cửa lại bị khóa. Lục Ngạn có chút đau đầu, anh nói: "Tối nay em không định để anh đi ngủ đấy à? Còn khóa cửa?"
Lâm Huyền lặng thin không nói tiếng nào. Tốt nhất là mấy ngày sau nữa cô cũng không cần phải gặp anh!
"Em không biết anh có chìa khóa dự phòng à? Ngoan, mở cửa đi."
Lục Ngạn đợi câu trả lời từ phía Lâm Huyền nhưng rất lâu sau vẫn không có chút động tĩnh nào. Trong lòng Lục Ngạn bây giờ vô cùng buồn bực khó chịu. Thức ăn thịnh soạn ở dưới cũng chẳng khiến anh có chút hứng thú nào.
Lâm Huyền đóng cửa sổ lại đi đến bên giường. Ngoài cửa không có động tĩnh gì, Lục Ngạn chắc là vì mất kiên nhẫn mà rời đi rồi. Ở Lục gia này nhiều phòng như vậy, anh cũng không đến mức phải ngủ ở sô pha đâu nhỉ?
Lâm Huyền ngả người nằm xuống giường, cả người trằn trọc rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-phu-nhan-mat-tri-nho-roi/998802/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.