Suốt quãng đường từ quán bar về nhà, Lục Ngạn ngay cả một từ cũng không nói với Lâm Huyền. Bây giờ tâm trạng anh thật sự không tốt, mà Lâm Huyền lại như người mất đi ý thức, không cách nào dỗ dành được.
Lục Ngạn đặt Lâm Huyền xuống giường sau đó quay người đi vào nhà tắm, bàn tay bỗng nhiên bị giữ lại.
Lâm Huyền mơ màng mở mắt, mếu máo: "Lục Ngạn..."
"Em bây giờ nhận ra anh rồi sao? Anh còn tưởng em đã quên mất anh rồi chứ?" Lục Ngạn nhìn cô bằng ánh mắt hờ hững, rõ ràng còn chưa hết giận.
Lâm Huyền không nhận ra điều gì bất thường. Trong đầu cô bây giờ chỉ nhớ tới việc Lục Ngạn đột nhiên cúp máy, lòng rất bất an. Cô cố kéo Lục Ngạn về phía mình nhưng không thành!
"Anh định đi đâu? Anh không cần em nữa à?"
Anh không cần em nữa à?
Anh không cần em nữa à?
Anh không cần em nữa à?
Câu hỏi này cứ lặp đi lặp trong đầu Lâm Huyền vô số lần. Cô thật sự rất không hiểu nổi hành động đó của Lục Ngạn là có ý gì! Vì sao lại cúp máy? Vì sao suốt cả đường đi không nói với cô một lời?
Có phải cô đã vô tình làm ra điều gì khiến anh giận hay không? Lâm Huyền không biết.
Lục Ngạn đi tới bên giường ngồi xuống, ánh mắt nhìn cô như cũ không đổi. Bề ngoài lạnh nhạt là thế nhưng trong lòng anh sớm đã phát hỏa từ lâu.
"Ai cho em đi uống rượu cùng Cảnh Khắc Liên? Một người phụ nữ như em đến quán bar uống rượu mười giờ tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-phu-nhan-mat-tri-nho-roi/998797/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.