Ngày hôm sau, Lục Ngạn dời lại công việc để đưa Lâm Huyền về Lục gia. Cũng đã lâu rồi anh không ghé về thăm bố mẹ và ông.
"Anh nói xem lát nữa em nên làm gì, lỡ như khiến cho mọi người không vui vẻ thì phải làm sao?"
Lục Ngạn xoa đầu trấn an cô: "Ông nội rất yêu thương em, ông không nhỏ mọn đến nỗi ghi hận em đến bây giờ đâu."
Lâm Huyền gật đầu, cũng cố xoa dịu sự hồi hộp trong lòng mình. Ông nội đúng thật trước nay luôn yêu thương cô. Vả lại bây giờ cô cùng Lục Ngạn đã trở về bên nhau, ông cũng không cần phải buồn phiền vì quan hệ của bọn họ nữa.
Xe dừng lại trước cửa Lục gia, Lâm Huyền bước xuống xe. Nhìn ngôi biệt thự trước mặt, cô bỗng cảm thấy có chút xa lạ. Đã bao lâu rồi cô chưa tới đây nhỉ? Hình như lần cuối cũng đã là rất lâu về trước.
Lục Ngạn cầm tay Lâm Huyền dắt cô vào trong. Cô nhìn người đàn ông trước mặt mình, trong lòng bỗng cảm thấy an toàn đến lạ.
Bên trong, Hà Hy Nguyệt đang xem ti vi, ông nội ngồi một bên được dì Khả bóp vai, chỉ không thấy cha của Lục Ngạn đâu cả.
"Ông nội, mẹ, buổi sáng tốt lành."
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, cả Hà Hy Nguyệt và Lục Linh Đường đều đồng thời quay mặt nhìn về phía cửa.
"Con tới chơi đấy à, mau vào ngồi."
Lâm Huyền trên tay xách đầy túi lớn túi nhỏ, nhanh chóng đưa cho dì Khả sau đó tới bên Lục Linh Đường.
"Ông nội..." Lâm Huyền nghẹn ngào, dường như sắp khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-phu-nhan-mat-tri-nho-roi/998791/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.