"Có." Cô thẳng thừng đáp lại.
"Sao lại ghét thế?"
Lâm Huyền chần chừ không biết có nên trả lời hay không. Nói trắng ra là vì trước kia cô thích anh, thấy anh nhiều lần dây dưa với người phụ nữ khác thì ghét là phải rồi.
Đây gọi là vì yêu nên hận đây.
"Tất nhiên là có lý do mới ghét rồi. Anh nhớ lại thử xem những gì mình đã đối xử với tôi trong quá khứ đi!"
Lục Ngạn yên lặng không nói. Anh chầm chậm sải bước, ngồi lên xe sau đó rời đi.
Lâm Huyền đứng ở cổng thở dài một hơi. Ghét hay không, thích hay không bây giờ cũng chẳng quan trọng nữa rồi.
Trước kia cô cũng từng si mê anh đến chết đi sống lại, bây giờ không phải cũng thoát ra được đấy thôi à?
Tính cảm hiện tại của Lâm Huyền dành cho Lục Ngạn quả thật rất khó hiểu. Độ quan trọng của anh trong lòng cô cũng không hề cao như lúc trước. Nhưng xen lẫn vẫn còn một chút tình yêu sót lại, rồi từ tất cả sẽ biên mất đi mà thôi.
Lâm Huyền đi vào nhà, vừa hay lại đúng lúc điện thoại đang reo lên. Cô đặt điện thoại lên tai, ngọt ngào trả lời.
"Cảnh Khắc Liên, có chuyện gì vậy?"
"Hôm nay giọng điệu của cô kì lạ quá, đang vui à?"
Lâm Huyền tùy tiện đáp 'Ừ' một cái. Sau đó lại tiếp tục chờ đợi câu trả lời của Cảnh Khác Liên.
"Đi ăn không? Tôi tới đưa cô đi."
"Không đâu. Tôi từ nay đã là diễn viên trong giới giải trí rồi, nếu bị phát hiện rồi tung tin đồn thì thảm."
Cảnh Khắc Liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-phu-nhan-mat-tri-nho-roi/998772/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.