"À. Vào ngày sinh nhật của thiếu gia, thiếu phu nhân thường tặng đồng hồ đeo tay, mỗi năm một cái."
"Đồng hồ sao? Tôi chưa thấy anh ấy đeo lần nào cả."
Lâm Huyền cắn một miếng táo. Thế này thì xem ra cô hiểu rồi đấy, Lục Ngạn không thích cô nên ngay cả đồ cô tặng anh cũng không thích nốt.
Nếu như anh đã không thích vậy thì Lâm Huyền cũng không cần phải tặng nữa đâu nhỉ? Dù sao tặng quà anh cũng coi như đồ bỏ đi mà thôi.
Cốc! Cốc! Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập, dì Diệp từ trong bếp cười tươi như hoa chạy ra mở cửa.
"Phu nhân, bà đến rồi à?"
"Ừ. Lục Ngạn đâu rồi? Hôm nay tôi đến thăm nó một lát rồi đi ngay."
Lâm Huyền nhíu mày nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt. Bà ta là ai mà có thể khiến dì Diệp cung kính như thế, ngay cả Tiểu Thúy nãy đến giờ cũng không hé ra nửa lời.
Hà Hy Nguyệt ngồi xuống ghế đối diện Lâm Huyền. Trước kia bà từng nghe qua việc Lâm Huyền mất trí nhớ. Bây giờ nhìn ánh mắt ngu ngơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra kia của cô, bà xem như cũng hiểu được phần nào.
Một lát sau, Lục Ngạn được dì Diệp gọi từ trên lầu đi xuống. Anh đút tay vào túi quần, bộ dạng rất hờ hững.
"Mẹ tới đây có chuyện gì vậy?"
"Tới đây thăm con thôi, không được à?"
Hà Hy Nguyệt uống một ngụm trà, mắt đảo về phía bụng của Lâm Huyền.
"Hai đứa thế nào rồi, định bao giờ thì để mẹ bồng cháu đây? Bạn bè mẹ người ta đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-phu-nhan-mat-tri-nho-roi/998752/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.