Cốc! Cốc! Cốc! Tiếng gõ cửa dồn dập đánh tan mọi suy nghĩ vớ vẩn trong đầu Lâm Huyền.
Tiểu Thúy ra mở cửa, một cô gái xinh đẹp mỉm cười bước vào.
"Lâm Huyền, chị nghe nói em vừa từ bệnh viện về nên mang ít quà đến thăm em. Em vẫn khỏe chứ?"
Lâm Huyền nhíu mày lại. Cô không biết người trước mặt là ai, trong phút chốc cũng không biết nên đối đáp thế nào.
Tống Thanh Ca tự nhiên ngồi xuống sofa. Nhìn thấy Lâm Huyền giống như không quen biết mình, cô ta rất đắc ý. Tin tức của dì Diệp quả nhiên không sai, Lâm Huyền thật sự đã mất đi trí nhớ!
"Chị là Thanh Ca đây, em không nhận ra chị sao?"
"Thật sự xin lỗi. Đêm hôm trước đầu tôi không cẩn thận va vào một tảng đá, vậy nên bây giờ đã mất trí nhớ."
Lâm Huyền ngại ngùng cúi mặt, trong lòng thầm đánh giá Tống Thanh Ca. Nếu cô nhớ không lầm thì trong quyển nhật kí kia nhiều lần từng nhắc tới cái tên này.
Cô ta chính là người mà Lục Ngạn yêu sâu đậm!
"Va vào đá à? Sao mới chỉ một hôm mà đã xuất viện rồi?"
"Vết thương của em không nặng lắm, nhưng không hiểu sao lại mất trí nhớ. Ngày mai em sẽ lại tới bệnh viện tái khám."
Dì Diệp từ trong bếp hí hửng bưng nước chạy ra. Lần này thì tốt rồi, Lâm Huyền mất trí nhớ, Tống Thanh Ca kiểu gì cũng có thể 'tiêu diệt' cô ta.
"Mời cô Tống và thiếu phu nhân uống nước."
Lâm Huyền gật nhẹ đầu.
"Dì Diệp có quen chị Tống sao?"
"Hồi trước lúc tôi còn làm việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-phu-nhan-mat-tri-nho-roi/998742/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.