Cảnh Nghi mặt đang tối sầm nghe thế càng tối sầm hơn anh đập bàn một cái thật mạnh
"Hai người nói cái quái gì vậy hả"
Anh gằn giọng giọng nói trầm thấp đầy đáng sợ khiến hai người trước mặt cũng đôi phần lo sợ
"Chị Uyển Đình mất tích từ buổi tiệc hôm qua"
Hai người trước mặt không ai xa lạ mà chính là Cảnh Diễn và Uyển Thanh
"Chuyện là như vầy"
Tối hôm qua
Uyển Thanh vừa đi vệ sinh ra thì thấy Uyển Đình từ một chỗ khuất bước ra
"Chị Uyển Đình"
Nghe thế Uyển Đình lau giọt nước mắt còn đọng trên gò má hồng hào đi
"Chị khóc à"
Nói vậy nhưng cũng vô ích Uyển Đình vẫn bước đi
Khi bước gần tới thì đèn tắt hết
Uyển Thanh cảm nhận được vài tiếng động lạ phía trước
Khi đèn sáng thì trước mặt cô Uyển Đình không còn ở đó nữa mà chỉ còn chiếc giày cao gót của cô
Nghĩ là cô làm rơi nên Uyển Thanh nhờ Cảnh Diễn đưa mình tới nhà trả nhưng thứ chờ đợi họ trong căn nhà chỉ toàn là sự lạnh lẽo và đống hỗn độn như ai tìm kiếm gì đó
Hiện tại
"Chết tiệt"
Cảnh Nghi nghiến răng kèn kẹt
Rồi trong đầu anh loé nên suy nghĩ
"Cẩn Sinh chuẩn bị máy bay đi qua Thụy Sĩ trong vòng 30p nữa"
Chỗ của Uyển Đình
Cô vừa mở mắt ra thứ đón chào Uyển Đình không phải ánh sáng ban mai hằng ngày nữa mà chỉ là khung cảnh đầy tối tâm
Lần mó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-phu-nhan-chay-roi/2771630/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.