"Triệu Thành Quân, cậu to gan lắm. Một dự án quan trọng mà cậu dám để thực tập sinh làm, nhỡ đầu xảy ra vấn đề cậu là người chịu trách nhiệm đầu tiên. Tôi nói cho cậu biết thực tập sinh là người mà mấy tiền bối như cậu dẫn dắt chứ không phải sai vặt, bắt làm hết việc cho mình."
Tô Đình Giang lại tới nữa rồi, Tiêu Nghi Kiến nhìn ả ta không vừa mắt khóe miệng hắn nhếch lên vẻ đầy giễu cợt cố tình thẳng lưng, khoanh tay bên miệng hùa theo nói:" Cấp dưới là để chỉ bảo, dẫn dắt phát triển không phải cho loại người cấp trên như cô ở đây bô bô cái mồm như bà thím, suốt ngày làm khó cấp dưới, chọc khoét người ta còn chưa kể cướp công lao, đùn đẩy việc...."
"Nghi Kiến, câm mồm."
Cậu quát lên, cái tên này chỉ được cái nóng tính miệng nhanh, chọc vào ả Tô chỉ tổ rách việc. Đợi đến lúc bị đuổi việc mới biết, cậu nghĩ tới lại mệt, đợi ả Tô đi lại phải nhắc nhở, răn dạy hắn ta lần nữa.
Tiêu Nghi Kiến bị cậu quát ấm ức ra mặt nhưng càng nhìn càng thấy ngứa mắt, một lớp phấn dày đặc trắng bệch cùng thêm kẻ mắt bị lệch, son môi đỏ chót đến đáng sợ. Mấy đứa khác dừng việc dang dở trên tay không khỏi hóng hớt, mặc dù biết hắn xin nhận thử sức với tài liệu kia và được cậu công nhận khi làm xong nhưng ả Tô nói thì vẫn phải nghe. Chẳng ai làm gì được khi ả Tô có người chống lưng cho làm càn.
"Là lỗi tôi, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-muon-noi-chuyen-yeu-duong-/3592861/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.