Thu Lan vừa học được món súp mới, mùi vị khá ngon, cô bèn nghĩ đến việc đem cho bác sĩ Nghiêm nhà mình một phần. Vừa nghĩ xong liền làm, Thu Lan cho súp vào bình giữ nhiệt, một đường tiêu sái đến bệnh viện mà chẳng báo trước với Nghiêm Chuẩn một tiếng nào.
Vốn là muốn đem bất ngờ đến cho anh, nào ngờ giữa đường gặp được bác sĩ Phó.
“Thu Lan?”
Thu Lan ngước mắt lên nhìn Phó Cảnh Minh, một khoảng thời gian không gặp Phó Cảnh Minh dường như đẹp trai hơn nhiều rồi, chỉ là phần tình cảm non nớt lúc trước đối với hắn cũng đã bị cuốn bay không chút dấu vết.
Không còn yêu thích, đơn giản là sự kính trọng đối với một vị bác sĩ tài giỏi.
Thu Lan mỉm cười, bình tĩnh chào Phó Cảnh Minh.
“Bác sĩ Phó, anh vừa xong việc hả?”
Phó Cảnh Minh gỡ kính ra, hai mắt có hơi sụp xuống, dáng vẻ pha lẫn chút mệt mỏi.
“Ừm, vừa phẫu thuật xong, hơn năm tiếng nên có chút mệt. À, sao cô lại đến bệnh viện rồi, không khỏe ở đâu hả?”
Phó Cảnh Minh chưa biết chuyện của Thu Lan cùng Nghiêm Chuẩn, một phần là vì nghiêm Chuẩn chẳng nói với hắn, cái lần Phó Cảnh Minh đưa hộp bánh kia cũng chỉ đoán là Nghiêm Chuẩn muốn ăn bánh ngọt, chẳng có suy nghĩ gì nhiều.
Một phần khác là vì trọng tâm của Phó Cảnh Minh đặt lên hết bệnh án, những chuyện tình cảm râu ria kia, hắn không có thời gian quan tâm đến.
Thu Lan nhớ đến Nghiêm Chuẩn lại ngượng ngùng đỏ mặt, cô lắp bắp
“Không phải, tôi chỉ là…mang đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-muon-hon-toi/1244953/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.