Niềm vui đến nhanh quá đỗi, Lục Đình Phong cùng Du Nhiên vẫn chưa kịp tiêu hóa thông tin kia, hai người cứ trố mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời chuyển dời xuống bụng của cô. Lục Đình Phong đưa tay ra, vừa sờ vừa run giọng hỏi Du Nhiên.
“Em có nghe y tá nói gì không, Du Nhiên?”
Du Nhiên nắm lấy tay hắn, trong giây phút này cảm nhận được một sinh linh bé nhỏ đang tồn tại trong cơ thể mình, tim trong lồng ngực đập thình thịch, vui sướng đến mức suýt nữa thì nhảy ra khỏi cổ họng.
Bé con của cô và Lục Đình Phong đã đến với thế giới này, đây là kết tinh tình yêu ngọt ngào của hai người.
“Chúng ta sắp có con rồi!”
Lục Đình Phong bật cười, khuôn mặt vốn trầm tĩnh nay lại mang nét cười pha lẫn suиɠ sướиɠ. Trong mắt hắn, tất cả đều là ánh sao sáng bừng.
“Em sắp được làm mẹ, còn anh…anh sẽ được làm ba.”
Du Nhiên nhoài người đến sờ lên đôi mắt hơi đỏ của Lục Đình Phong, nghẹn ngào gật đầu.
“Chúng ta có con rồi, là con của anh, cũng là con của em.”
Lục Đình Phong ngồi xuống giường, hắn muốn vươn tay ôm lấy cô vào lòng như thường lệ, nhưng lại sợ con bị đau, liền rụt tay lại. Du Nhiên nhìn thấy mà buồn cười, cô chủ động tiến đến ngồi vào lòng Lục Đình Phong, cọ cọ khuôn mặt vào hõm vai của hắn.
Lục Đình Phong ôm lấy bả vai của Du Nhiên, trong giọng nói mang theo muôn phần yêu thương cùng dịu dàng.
“Cám ơn em, Du Nhiên, cám ơn em.”
Năm sáu tuổi, khi nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-muon-hon-toi/1244949/chuong-79.html