Ngày hôm sau Du Nhiên cùng Lục Đình Phong dậy sớm, đi dọc xung quanh khu đô thị cổ kính nổi tiếng bậc nhất Hà Lan. Nằm ở ngã ba của hai dòng kênh, Du Nhiên cùng Lục Đình Phong ngước mắt liền thấy tháp Montelbaan cao sừng sững dưới nắng vàng.
Cô lấy tay lau đi một ít mồ hôi rịn trên trán, hai người vừa ăn trưa xong, nhưng mới ra khỏi quán ăn với cái thời tiết trong vắt nhưng nắng cũng không kém này, Du Nhiên mới đi được vài bước quanh dòng kênh liền cảm thấy mệt.
Du Nhiên ngẩng đầu nhìn mặt trời lấp ló phía sau đỉnh tháp, cùng bầu trời là màu xanh không gợn một đám mây trắng nào, đầu lưỡi hơi khô, rất muốn ăn thứ gì đó mát lạnh.
“Anh ơi.”
Du Nhiên ngẩn đầu làm nũng, Lục Đình Phong nhìn thấy mồ hôi chảy trên tóc cô, vội vàng lấy khăn giấy lau đi.
“Muốn ăn kem.”
Lục Đình Phong nhìn tiệm kem cách nơi này không xa, nhớ đến bộ dáng xiêu vẹo của cô, liền nắm lấy bả vai Du Nhiên, để cô ngồi xuống ghế, đưa thêm cho cô hai miếng khăn giấy, dặn dò cô hệt như đứa trẻ.
“Ngoan ngoãn ngồi đây đợi anh nhé, anh sẽ quay lại sớm thôi.”
Du Nhiên ngồi vắt chân vào nhau, nhìn Lục Đình Phong đội nắng mua kem cho mình, còn chưa ngắm đủ tầm mắt liền bị chặn ngang.
Du Nhiên ngẩng đầu lên, là một người nước ngoài, tóc trắng, mũi cao, mắt màu xanh.
Du Nhiên không biết người đàn ông này từ đâu đến, hơi phòng bị mà rụt chân lại, mắt cũng lãng tránh nhìn nơi khác.
“Tôi có vinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-muon-hon-toi/1244947/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.