Du Nhiên cầm hai tấm vé máy bay cùng hai tờ visa, hỏi Lục Đình Phong.
“Anh đặt lại vé từ lúc nào thế?”
“Từ lúc tay em tháo băng, anh liền đặt.”
Lục Đình Phong kéo người vào lòng, để cô ngồi lên đùi mình. Ngón tay hắn xuyên qua mái tóc dài của cô, khẽ vuốt ve. Tay còn lại nâng hai bàn tay của Du Nhiên lên, nhìn một chút liền nhíu mày.
Tay Du Nhiên đã được tháo băng hơn một tuần trước, vì bị dao xuyên qua cả tay, nên bây giờ lòng bàn tay Du Nhiên kéo một vết sẹo rất dài, đã kết vảy sẫm màu, vừa xù xì vừa xấu xí.
Lục Đình Phong buông tay sờ đầu Du Nhiên ra, nhoài người lấy thuốc trị sẹo trên tủ đầu giường. Lục Đình Phong cẩn thận nâng tay Du Nhiên lên, tay hắn thấm một ít thuốc bôi lên vết sẹo kia, động tác rất dịu dàng…
“Còn đau không em ?”
Du Nhiên dựa vào lồng ngực hắn, lắc đầu.
“Không còn đau nữa rồi.”
Lục Đình Phong bôi thuốc xong tay này liền chuyển qua bên tay còn lại, ánh mắt vô cùng chuyên chú. Hắn bôi xong rồi vẫn không chịu buông tay, phải nhìn thêm một chút nữa mới chịu bỏ xuống.
Du Nhiên nhịn không được liền hỏi.
“Xấu muốn chết, anh không thấy ghê hả ?”
“Không ghê, không xấu, cái gì của em cũng đẹp hết.”
Chà, giọng điệu chân thành chưa kìa. Du Nhiên vui vẻ híp mắt lại, đầu quay sang một bên cọ cọ vào bả vai Lục Đình Phong, mềm giọng nói.
“Miệng ngọt thế nhở?”
“Thế có ai muốn nếm không?”
Du Nhiên cười hì hì, rướn người lên hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-muon-hon-toi/1244945/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.