Gói sủi cảo xong đã hơn hai tiếng, hai người cho sủi cảo kia vào tủ lạnh để bảo quản. Du Nhiên đi hầm thịt heo, trong lúc đó cả hai bắt đầu dọn dẹp nhà cửa một trận.
Nhà của bọn họ nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, bạn đầu vốn là muốn thuê người đến để dọn dẹp, nhưng cả Du Nhiên và Lục Đình Phong đều không thích có người lạ vào nhà, cho nên hai người đành tự thân vận động, tốn gần một ngày trời cả hai mới dọn xong xuôi.
Ngày hai mươi chín Tết, Du Nhiên cùng Lục Đình phong treo câu đối, còn mua hoa về cắm để trong nhà. Hắn cùng cô đi mua một ít sữa đậu nành, nhìn không khí bên ngoài nhộn nhịp hẵng lên, trước nhà đều đán câu đối đỏ lẫn hoa kiểng. Khí trời vẫn còn chưa bước qua mùa nóng, ấm áp mang theo một chút se lạnh cuối đông. Du Nhiên mua đồ xong rồi liền dắt tay Lục Đình Phong đi dạo.
Lục Đình Phong đương nhiên là đồng ý, hắn mặc kệ cô dẫn mình đi đâu, chỉ chăm chú ngắm nhìn khuôn mật hào hứng vui vẻ của Du Nhiên, bất giác cười theo.
Lục Đình Phong muốn Tết năm nay sẽ là cái Tết vui vẻ nhất của Du Nhiên, sau mười mấy năm khổ cực trong nhà họ Du, bây giờ là lúc hắn bù đắp lại tất cả cho cô.
“Dẫn em đến nơi này.”
Lục Đình Phong trở tay, kéo Du Nhiên đi đến một ngôi chùa. Trước cổng nhang khói nghi ngút bay lên, chùa tuy nhỏ nhưng rất nhiều người đến cúng bái. Lục Đình Phong nắm tay Du Nhiên đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-muon-hon-toi/1244919/chuong-49.html