Lục Đình Phong chọc cho hũ giấm của Du Nhiên đổ lênh láng mới chịu trở mình dỗ cô, nào ngờ Du Nhiên giận thật rồi, cô khó chịu cũng không muốn Lục Đình Phong dễ chịu.
Du Nhiên dùng tay đấm vào ngực hắn, vừa đấm vừa nhéo lại vừa khóc, sau đó lại ôm hắn khóc thút thít như đứa trẻ.
Lục Đình Phong từ vui vẻ chuyển sang tự trách trong một nốt nhạc, hắn lau nước mắt cho cô, lại bị cô ngoẹo đầu tránh đi.
Ôi chao, bình giấm của Du Nhiên đúng là có độc mà, vừa chua lại vừa đáng yêu chết đi được.
“Du Nhiên ơi đừng khóc mà, anh nói đùa thôi, đùa thôi.”
Nhóc trong lòng vẫn không chịu nín, âm thanh rầm rì sụt sùi như muốn lên án cái tên trăng hoa là hắn.
“Anh không gặp Hồ tiểu thư gì đó nữa, không gặp nữa, đừng có khóc mà.”
“Anh thương Du Nhiên nhất rồi, còn tâm trí đâu mà để ý đến ai nữa.”
Lục Đình Phong hôn lên vành tai của cô, sau đó chuyển qua hôn vành mắt như treo đầy nước kia, vừa hôn vừa dỗ dành.
Du Nhiên khịt mũi, bực bội chùi hết lên áo Lục Đình Phong cho hả dạ, sao đó bàn tay ở sau lưng hắn lại cào vài phát.
Hệt như mèo con, dễ thương muốn chết.
“Không giận không giận, sau này anh không lừa em nữa.”
Du Nhiên không muốn nhìn mặt Lục Đình Phong, cô vẫn còn giận lắm, chưa muốn tha cho hắn đâu. Lục Đình Phong biết mình chơi dại, không còn cách nào đành xin lỗi Du Nhiên đến khi cô hết giận thì thôi.
“Du Nhiên bảo bối ơi, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-muon-hon-toi/1244916/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.