Lục Đình Phong kể xong rồi, nhưng Du Nhiên vẫn chưa thoát ra được những câu chữ mà hắn nói ban nãy.
Tất cả giống như một giấc mơ vậy, từ lúc hai người họ quen nhau, gặp lại nhau, cưới nhau, cho đến yêu nhau.
Hóa ra là như thế, cho nên trong đêm tân hôn, Lục Đình Phong lại ôm cô vào lòng, khen cô ngoan, hơn ba tháng chung sống, hắn lúc nào cũng chiều chuộng cô. Du Nhiên rơi vào ôn nhu cùng sự săn sóc kia, ngày càng không dứt ra được.
Cô nghĩ rằng hai người họ chính là kiểu gần nhau lâu sẽ sinh tình cảm, lại không nghĩ đến, Lục Đình Phong thích mình như thế, lại thích lâu đến như vậy.
Tám năm quả thực rất dài…
Du Nhiên ngẩng mặt lên, nhìn Lục Đình Phong rất lâu, như muốn khắc ghi khuôn mặt này vào sâu trong trí nhớ, từ hàng mày anh tuấn đến đôi mắt hẹp dài, từ cái mũi cao vút cho đến bờ môi mỏng nhìn qua quá lãnh đạm kia. Ngón tay Du Nhiên trượt đến một bên má Lục Đình Phong, cô mím môi, nhoài người đến hôn lên khuôn mặt hắn.
Du Nhiên rất muốn hỏi Lục Đình Phong vì sao lại thích cô? Chẳng qua chỉ là chút kí ức trong quá khứ, sau này cô cũng đã không còn giọng nói kia, vì sao đến bây giờ hắn vẫn cố chấp thích cô như thế?
Du Nhiên còn muốn hỏi rất nhiều câu nữa, nhưng sau cùng, cô chẳng cần phải tìm những câu trả lời ở nơi hắn. Bởi khi nhìn vào khuôn mặt Lục Đình Phong, mọi dịu dàng trong ánh mắt của hắn đều dành trọn cho cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-muon-hon-toi/1244908/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.