Thu Lan không hề để ý đến khuôn mặt ửng đỏ bất thường của Du Nhiên, nhớ đến màn tỏ tình thất bại kia, cùng cái tên bác sĩ không biết tên họ đó, nghiến răng.
“Mình tỏ tình thất bại thì thôi đi, khóc thì thôi đi, nhưng mà thế nào lại bị bạn của Phó Cảnh Minh bắt gặp, thật…mất mặt quá mà!”
Thu Lan nhớ đến thái độ bỡn cợt của tên bác sĩ kia, ừm, thật ra sau khi biết hắn ta làm vậy là vì muốn cô nín khóc thì Thu Lan cũng không còn ác cảm với người nọ nữa, nhưng lại nhớ đến người kia từng thấy cô khóc tiếng sói tru đấy, cô liền thấy xấu hổ quá đi mất!
Du Nhiên được Thu Lan khai thông, ánh mắt nhìn cô sáng hơn một chút, như thể đáng xem Thu Lan là công thần giúp mình, Thu Lan thì vẫn mãi mê kể câu chuyện đau khổ không hồi kết của cô ấy.
“Hôm nay bác của mình biết mình thất tình rồi, còn vỗ vai mình bảo không sao, cách tốt nhất để quên đi một mối tình chết chính là bắt đầu một mối tình mới. Không thể tin được, bác mình muốn mình đi xem mắt. Bác ấy còn bảo mình, Thu Lan à, con xem Đình Phong đi, nó lớn hơn con mấy tuổi mà đã có vợ rồi, con muốn thành gái già cũng không muốn lấy chồng à.”
Thu Lan dùng tay đỡ trán, không biết vì sao chủ đề lệch qua Lục Đình Phong từ lúc nào.
“Nhìn xem nhìn xem bác ấy khoe khoang cậu chủ kìa, cứ như cậu ấy mới là cháu của bác ấy vậy. Mình tức lắm, cứ mỗi lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-muon-hon-toi/1244900/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.