Không khí trong phòng họp vì câu nói này im lặng một khắc, ban hội đồng quản trị tôi nhìn anh anh nhìn tôi, dùng ánh mắt trao đổi với nhau, họ dường như không tin nổi chuyện mà Lục Đình Phong đang nói.
Một người bị tật chân hơn ba năm như hắn, đùng một phát liền đi đứng trở lại bình thường, thật quá hoang đường!
“Không thể nào!”
Ông Lục hốt hoảng đứng lên, ánh mắt nhìn Lục Đình Phong có mấy phần dè chừng, nhưng nhớ đến bản báo cáo bệnh án kia, xác định rõ ràng chân Lục Đình Phong chẳng thể phục hồi lại như bình thường nữa, trong lòng yên tâm một chút.
“Tổng giám Lục, tôi biết rõ vị trí này cùng dự án này rất quan trọng đối với cậu, nhưng mà cậu cũng không thể lừa gạt mọi người bằng mấy câu như thế. ”
“Sao ngài biết tôi đang nói dối chứ?”
Ông Lục mấp máy môi muốn nói, sau đó lại im bặt. Nên nói gì đây, nói rằng ông vì muốn thâu tóm cả Thiên Hoàng cùng một phần tài sản trong di chúc của Vương Y Tĩnh mà hãm hại con trai mình đến tàn tật đeo mang à.
“Lục Đình Phong, ta là cha của con, đương nhiên biết rõ tình trạng bệnh của con nhất.”
“Phải không, vậy phiền ngài nhìn cho kỹ.”
Lục Đình Phong mỉm cười, trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người hai tay hắn bám lấy thành xe từ từ đứng lên.
Không biết là ai thốt lên một tiếng, phòng họp một trận xì xào bàn tán, ông Lục ngỡ ngàng ngã người xuống ghế, hai mắt trợn ngược lên.
Không thể nào, chuyện này sao có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-muon-hon-toi/1244887/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.