“Tại sao muốn dọn ra gấp như vậy ?”
Lục Đình Phong đã ăn xong từ lâu, hắn nhìn Du Nhiên đang ngẩn người, ánh mắt lóe qua tia kinh ngạc, bàn tay hắn dưới bàn ăn chạm vào đầu gối của cô, vỗ nhẹ hai cái như trấn an.
“Không gấp.”
“Ba không đồng ý.”
Lục Đình Phong nhìn ông Lục, khóe môi khẽ nhếch lên một đường như châm chọc.
“Con chỉ thông báo cho biết, không phải xin phép của ba.”
“Lục Đình Phong !”
Ông Lục tức giận đứng bật dậy, tay chỉ về phía Lục Đình Phong, bị hắn đáp lại bằng thái độ dửng dưng.
Lục Đình Phong nhìn cha giận đến mức tóc sắp dựng đứng, rất muốn hỏi ông cảnh tượng này có quen hay không ?
Hệt như lúc ông ta mang người đàn bà kia về nhà, trước mặt mẹ hắn nói người phụ nữ ấy mang giọt máu của ông rồi, ông lại không thể bỏ con của mình.
Mẹ Lục Đình Phong lúc đó vô cùng tức giận, nào có người phụ nữ nào chịu được cảnh chồng mình mang hồ ly tinh về nhà, trong bụng cô ta lại còn có dã chủng, mẹ Lục Đình Phong chỉ tay vào hai người đó mắng rất khó nghe.
Sau đó ông Lục nói : “Tôi chỉ thông báo cho bà một tiếng, không phải đến để hỏi ý bà.”
Lục đình Phong nấp một bên cửa nhìn hai người cãi nhau, nhìn thấy Hạ Tuyết ôm bụng, đứng khép nép cạnh ông Lục, bộ dáng trông vô cùng đáng thương.
Lục Đình Phong không nghĩ đến nữa, hắn nhìn Du Nhiên ngoan ngoãn húp hết chén canh kia, hỏi.
“Ăn no rồi chứ ?”
Du Nhiên buông đũa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-muon-hon-toi/1244883/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.