Ba người chọn đến chọn lui, cuối cùng dừng lại tại một nhà hàng khá nổi tiếng ở khu C. “Cứ gọi tự nhiên nhé.” Lục Đình Phong nói với Thu Lan một tiếng, rồi cúi đầu lấy bộ dụng cụ ăn của Du Nhiên gồm chén thìa, đũa cẩn thận ngâm qua nước sôi hai lần, sau đó hắn lấy giấy ăn lau khô cho cô, đặt chúng về lại chỗ cũ. Thu Lan gọi món xong rồi nhìn những cử chỉ ân cần kia của ngài Lục, liếc mắt sang nhìn Du Nhiên một chút, không hề thấy được vẻ mặt ngạc nhiên của cô, như thể đây là chuyện mà hắn đã làm thường xuyên, cô cũng quen cả rồi. Thu Lan trong lòng cảm thán, Du Nhiên xem như lấy được một người chồng không tệ, lo lắng của cô cho Du Nhiên xem như thừa rồi. Ba người hợp lại cũng chỉ có mình Thu Lan nói nhiều, cô kể cho Lục Đình Phong nghe một vài chuyện vụn vặt lúc Du Nhiên đi học, ngài Lục có đôi lúc sẽ chống tay lên cằm, một bên nhìn Du Nhiên ăn, tai thì nghe Thu Lan kể chuyện của cô, tỏ ra vô cùng hứng thú. Không khí bàn ăn hòa hợp đến lạ. Cả ba ăn xong rồi, Thu Lan còn được ngài Lục chở về đến tận tiểu khu. “Hôm nay cám ơn ng…Lục tổng nhé, bye bye Du Nhiên, thứ hai gặp.” Thu Lan ra khỏi xe vẫn không quên quay đầu vẫy tay với Du Nhiên, Thu Lan nhìn thấy cô vẫy tay chào lại mình sau đó cửa xe vẫn chưa kịp đóng lại hết, Lục Đình Phong liền nhoài người đến che mất cả người Du Nhiên. Thu Lan ngượng ngùng rụt tay sờ lấy mũi, không thể cảm thán ngài Lục thích show ân ái thật đấy, cô còn chưa đi nữa liền…gấp đến như vậy ? . Thật ra Thu Lan hiểu lầm rồi, Lục Đình Phong nào có muốn như thế, chẳng qua từ lúc cô xuống xe đến lúc cô rời đi, ngài Lục liền nhận thấy Du Nhiên đang nhích ra xa hắn, rõ ràng là cẩn thận lùi từng chút một, vậy mà chẳng mấy chốc đã bị hắn phát hiện mất rồi. Hàng mày của ngài Lục hơi nhăn lại, không hiểu nhóc này hôm nay bị sao nữa rồi, nhưng nhìn thấy khoảng cách của hai người được kéo ra, liền không vừa ý mà cúi người, một bắt lấy eo cô, một tay nắm lấy bả vai của cô, gần như là ôm trọn Du Nhiên vào lòng.
Du Nhiên hơi giãy giụa, ngài Lục liền thuận tay bóp lấy eo cô một cái, đe dọa. “Em còn dám nhích nữa tôi liền chặt hai chân em đấy !” Hai bắp đùi Du Nhiên run lên, sợ đến mức nhũn ra rồi, nào dám động đậy nhúc nhích gì đâu. “Cứ phải mắng em mới chịu im, thích bị tôi mắng lắm à?” Du Nhiên xụ mặt ứ muốn nhìn ngài Lục nữa, hắn làm sao biết trong người cô khó chịu thế nào đâu, mà có nói hắn cũng không hiểu. Chết thật, lồng ngực của cô lạ lắm, cứ hễ đến gần ngài Lục liền nhịn không được mà rung rinh, tim thì nhảy thình thịch, đầu óc rối tung cả lên chẳng biết trời đất hướng nào nữa, vốn đã ngốc muốn chết lại nhát gan, nhưng lần nào bị ngài Lục dọa xong cô liền ngượng ngùng đến khó hiểu, hoàn toàn chẳng sợ hắn chút nào cả. Du Nhiên lại rối rắm, không biết bản thân mình đang bị cái gì nữa. Lục Đình Phong vén một phần tóc rối của cô vào vành tai, Du Nhiên tủi thân, vô thức lấy đầu cọ cọ vào lòng bàn tay của ngài Lục. “Làm nũng cũng vô dụng, hôm nay không nghe lời liền phạt em tối nữa phải đọc hết quyển sách còn dở hôm trước.” Du Nhiên mím môi, nhớ đến quyển sách kia chỉ toàn là chữ với chữ, hơn 200 trang xíu thôi mà từ hồi giữa tháng đến giờ cô còn chưa đọc hết ¼ nữa. “Năng nỉ một lần, phạt gấp đôi đó, không được ân xá đâu.” Du Nhiên biết mình hết cứu rồi, liền trong lòng rút kinh nghiệm lần thứ mấy thì không biết : Ngài Lục hỏi thì phải trả lời, không được đánh trống lảng, càng…không được làm nũng để thoát tội. Du Nhiên muốn ôm đầu với cung phản xạ dài ngoằng của mình, rõ ràng lúc nãy cô không có làm nũng mà, bây giờ phản bác lại thì có khác nào tự tìm mất mặt. Ngốc chết đi được! . Tối đến, Du Nhiên tắm rửa sạch sẽ ngồi trên giường, hai chân lắc lư qua lại, vừa đung đưa mái tóc được ngài Lục sấy khô, muốn nhân lúc hắn chưa tắm xong liền đi ngủ trước để không bị chịu phạt, nào ngờ ngài Lục trước khi đi tắm đã dặn dò phủ đầu luôn rồi. “Đợi tôi một chút, khoan hãy ngủ trước.”
Du Nhiên nhàm chán nhìn tới nhìn lui, rồi lại nâng mi đến chồng sách dày ở gần cửa của Lục Đình Phong, còn có một chồng công văn trên bàn nữa, mãi nhìn một lúc, người bị rơi vào một vùng tối đen như mực. Du Nhiên giật mình, nhìn lại liền thấy, thì ra là cái khăn của Lục Đình Phong trùm qua đầu mình. Hại cô sợ hết cả hồn. “Đưa tay đây.” Du Nhiên biết ngài Lục muốn bôi thuốc trị sẹo cho mình bèn nhấc tay, da thịt trắng noãn hiện ngay trước mắt hắn. Du Nhiên híp mắt cảm nhận gel thuốc man mát lướt nhẹ trên cánh tay, sau đó một vật lành lạnh cưng cứng được luồn từ mu bàn tay đến cổ tay. Du Nhiên giật mình mở mắt, cô nhìn chiếc vòng bằng bạc trên tay mình phát ra ánh sáng trắng, đột nhiên giãy tay khỏi bàn tay ngài Lục, sau đó cúi người, động tác như muốn cởi ra. “Du Nhiên, em muốn làm cái gì ?” Du Nhiên lần đầu không thèm để ý đến lời nói của Lục Đình Phong, cô chỉ biết mình không nên mang cái vòng tay này, rất đắt, cái vòng nhỏ xíu xiu này là giá bằng cả một năm tiền lương của người khác, cô mắc nợ ngài Lục nhiều quá rồi. Không thể nhận thêm, lỡ ngài Lục nghĩ cô là loại người tham tiền, vì được cho nhiều đồ tốt nên mới nghe lời rồi sao? “Du Nhiên, đừng có bướng nữa.” Lục Định Phong bị thái độ của cô chọc cho nổi giận rồi, hắn cúi người xuống bế xốc Du Nhiên lên, hai tay nâng lấy đùi của cô. Du Nhiên bất ngờ bị bế lên, cả người chới với, nào có muốn tháo vòng nữa đâu, cô chỉ còn kịp bâu lấy cổ của ngài Lục ôm thật chặt. “Em…” Lục Đình Phong muốn giảng đạo lí với Du Nhiên, nào ngờ khoảng cách hai người lúc này gần quá. Hắn cúi đầu, cô lại ngẩng đầu, cánh mũi hai người chạm vào nhau, môi, suýt chút nữa cũng đã hôn rồi. “Tiểu Nhiên à.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]