Rột cuộc là cô có phải đang lấy đá chọi chân mình không?
Nhận lời xin lỗi làm gì để bây giờ cô phải làm thư kí cho hắn. Vốn là cô muốn một chức vụ nhỏ trong công ty thôi mà!!
Đã làm rồi thì thôi đi! Đằng này anh ta còn giam cầm mình trong tầm nhìn của hắn. Cái gì mà không thấy cô anh sẽ nóng lòng đi tìm mà không làm việc được mất. Cái gì mà sẽ trả lương hậu hĩnh cho cô nếu cô ngoan ngoãn? tất cả đều là nói dối nói dối a!!!
Đã một tuần rồi nha. Công việc của cô chỉ là ngồi nhìn hắn làm việc, pha cà phê cho hắn, lên mạng chơi game, làm cơm trưa cho hắn.... Đơn giản đi! chỉ duy nhất cãi lời hắn một tí liền bị trừ nửa tiền lương. Hừ! lương cao thì được gì? trừ hết cũng như không có thôi!
Ví dụ điển hình như ngay lúc này.
"Em đến đây!" Lục Tề vẫn cắm cúi làm việc, không thèm nhìn lấy cô một cái. Cái tay đáng ghét kia ngoắc ngoắc cô đến kiểu như ngoắc 'cẩu' hừ!
Cô ra vẻ chán ghét đi đến "Anh có việc cần giao?"
"Không có" Lục tề giữ nguyên trạng thái, nhất quyết không nhìn cô.
"Vậy chứ anh kêu em đến làm gì?" Cô bắt đầu cáu.
"Muốn nghe giọng nói của em" anh thản nhiên trả lời.
"Đồ thần kinh" Cô liếc anh một cái sau đó thì đi về chỗ.
"Thần kinh nhưng vẫn có người yêu" anh nhéch mép cười.
"Ai thèm yêu anh chứ?" cô quay ngắt lại, cau mày.
"Tôi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-em-khong-dam/1914452/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.