Lãng phí thời gian với cô Hoãn gì đó? anh không có thời gian chơi đùa. Anh làm sao không nhận ra cô ta đang thừa nước đục thả câu? Dù sao với tư cách là bạn trai kiêm người giám hộ kiêm người quan trọng của Uy Uy, anh vẫn là nên thay cô ra mặt, chính mình tự "đá văng" cô ta.
"Anh nghĩ gì thế?" Giọng nói dịu dàng của cô vang bên tai, làm anh không nghĩ đến chuyện kia nữa, nhẹ nhàng nhếch mép nói
"Tôi đói bụng"
"Vậy anh đi ngủ một giấc. Em đi làm cơm, tỉnh lại anh ăn được không?" Vừa nói cô vừa giúp anh cởi chiếc áo khoác.
Hai người sau khi vật lộn với đống đồ mua được kia cho hết vào trong phòng cô. Dáng vẻ phong trần của anh rất mệt mỏi, cô không nỡ nên bảo anh đi ngủ, chính mình lại đi làm cơm để anh ăn.
"Ừ" anh trả lời, quay người đi về phòng cô, sau đó như chợt nhớ ra điều dì đó, anh liền quay người lại, kéo cô vào lòng, hôn nhẹ một cái lên môi rồi quay đi.
Tên này thiệt tình. Khổ thân cô! mai lại bị sự giám sát của anh ta. Bá Uy không khỏi lắc đầu ngao ngán. Cơ mà cô thích sự bá đạo này!
Anh ngủ từ trưa cho đến ánh trời chạng vạng tối. Đầu tóc anh rối bời, bộ dạng lếch xếch của anh trông thật mắc cười, nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến vẻ anh tuấn của anh chút nào, ngược lại còn tăng thêm tính yêu mị cho khuôn mặt sắc sảo của anh.
Mắt đảo vài vòng, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-em-khong-dam/1914429/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.