Sáng hôm sau, Diệp Bạch Nhan bất ngờ tỉnh dậy, liền thấy Tống Tử Ngôn đang kê đầu lên mép giường ngủ say dù tay anh cầm chiếc khăn và vỉ thuốc. Cô nhìn anh, sau đó bất giác mỉm cười. Cái người đàn ông từng làm cô bất an cũng có thể ấm áp và biết quan tâm người khác như thế này sao ?
Cô nhẹ nhàng rời khỏi vị trí, cố gắng không để anh bị thức giấc. Nhưng đúng lúc khi cô vừa định mở cửa rời khỏi phòng thì anh lại tỉnh dậy. Thấy cô chưa khoẻ hẳn, anh bước đến, bế cô lên trên giường. Cô đập vào tay anh :
- Anh bỏ tôi ra, anh làm gì đấy ?
- Hôm qua cô chuyển biến nặng, làm tôi thức trắng đêm để chăm sóc – Anh vừa nói vừa sờ tay lên mặt cô – Hạ sốt rồi đấy, tốt nhất là cô nên nghỉ ngơi đi
Bạch Nhan lấy chiếc khăn anh đắp cho cô :
- Anh thật sự đắp khăn cho tôi theo kiểu cổ điển hả ?
- Thứ nhất, không ai bán miếng dán hạ sốt cho tôi lúc 1 giờ sáng. Thứ hai, cổ điển gần như rất hiệu nghiệm trong những trường hợp như thế này đấy.
- Ừ … đúng thế thật
Anh thu dọn đồ đạc :
- Tôi xuống làm đồ ăn sáng cho, bao giờ xong thì tôi bê lên cho ăn
- Anh chẳng cần làm đâu, đầu bếp nhà tôi sẽ tự nấu mà
- Nhưng tôi thích làm
Nói xong, Tống Tử Ngôn liền rời đi, khiến cô vừa khó hiểu, vừa thắc mắc. Chắc làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-anh-cu-cho-day/2963989/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.