Ngụy Tử Tuấn ngồi xổm xuống, lấy ra một cái hộp từ trong túi xách trên lưng, lấy ra thứ linh tinh gì đó. Lục Tiêu còn chưa hiểu người này muốn gì, chỉ thấy Ngụy tiểu công tử xoay chuyển ngón tay, thành thạo từ đống sắt vụn đồng nát lắp ráp thành một khẩu súng ngắn.
Lục Tiêu nhìn thấy cũng sửng sốt: “… Ra ngoài du lịch còn đem súng theo?”
Ngụy Tử Tuấn: “Bắn heo rừng.”
Hạ Dật ha một tiếng, nhướng cao mày: “Lúc nói chuyện có thể nhìn về bên tôi không?”
Ngụy tiểu công tử không nói, cúi đầu yên lặng thu tầm mắt trở về.
Mặt trời xuống núi, tia nắng cuối cùng cũng tắt, chân núi ầm ầm nổ vang một tiếng, khói đen kèm theo ánh lửa vọt lên.
Xa xa truyền đến tiếng súng bắn nhau.
Lục Tiêu giữ vững tầm mắt, rừng tùng u tối quỷ mị mà yên tĩnh, có thể nghe được chỉ có tiếng hít thở của ba người.
Anh cảm nhận được hành động của Ngụy Tử Tuấn đứng bên cạnh mình.
Tiếng súng dưới màn đêm đặc biệt chói tai, kèm theo đó ánh sáng lửa súng chợt lóng lánh.
Tiếng súng gồm hai tiếng.
Đạn cũng có hai viên —— một viên bắn vào cây, một viên xuyên vào giữa lông mày.
Người ở xa đó, hai tay còn giữ động tác cầm súng, cơ thể ngửa ra sau, từ từ ngã xuống, xương sọ của gã bị đạn xuyên qua, dẫn ra đường máu bay ngang kèm theo xương óc vỡ, nửa bộ đầu lâu bị bắn nát bét, khuôn mặt không trọn vẹn, không thể nhìn ra dáng vẻ vốn có.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nhàn nhạt.
“A Tiêu, sau này sẽ không……” Giọng nói Ngụy Tử Tuấn rất nhẹ, nhẹ đến nỗi sắp hòa tan vào trong bóng đêm.
Lục Tiêu cười: “Lời này em đừng nói sớm vội.”
Ngụy tiểu công tử buông mi mắt: “Xin lỗi.”
“Không có gì phải xin lỗi ”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tieu/53836/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.