Lục Tiểu Phụng đứng trước Bách Hoa Lâu, ánh mặt trời phủ lên người, trong lòng lại rét run.
Y không tin bằng hữu của y cùng Thanh Long hội có quan hệ, trừ phi nghe chính miệng hắn thừa nhận.
Tiến vào Bách Hoa Lâu, Lục Tiểu Phụng không nhìn thấy Hoa Mãn Lâu, chỉ có một thiếu niên mặc áo trắng dựa lan can, dường như đang chờ đợi y.
Thiếu niên thấy y, hơi hơi mỉm cười: "Đã lâu không thấy, Lục đại hiệp."
Lục Tiểu Phụng ngẩn ra: "Nguyên công tử?"
Lông mày tuấn tú của y nhíu lại rồi giãn ra, suy đoán của y có chút sai lệch với chân tướng, người có quan hệ với Thanh Long hội không phải bằng hữu của y mà là thiếu niên trước mắt.
"Là ngươi, đúng không?" Lục Tiểu Phụng trầm trọng nói.
"Ngươi cũng không quá ngốc." Nguyên Tùy Vân lạnh lùng cười.
Lông mày Lục Tiểu Phụng giãn ra lại lần nữa nhíu lại, nói: "Hoa Mãn Lâu ở đâu?"
Nguyên Tùy Vân nói: "Hắn về quê một chuyến."
Ý tứ là mọi việc không có quan hệ gì với Hoa Mãn Lâu, hắn cái gì cũng không biết.
Hiểu điều y ám chỉ, Lục Tiểu Phụng tâm tình phức tạp khôn kể. Hoa Mãn Lâu thật sự cái gì cũng không biết sao? Có lẽ hắn biết, chẳng qua hắn sẽ không dùng tiêu chuẩn đạo đức của mình đi yêu cầu người khác, hắn biết mình khuyên không được thiếu niên, mới làm bộ cái gì cũng chưa phát hiện.
Lục Tiểu Phụng nói: "Ngươi vì sao làm như vậy?"
Nguyên Tùy Vân nói: "Ta không thích sinh hoạt gió êm sóng lặng."
Lục Tiểu Phụng nói: "Cho nên ngươi mới gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tieu-phung-truyen-ky-vai-ac-nghich-tap-thanh-cong/1047718/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.