Edit: Túy Mộng.
Ba con tuấn mã đi chậm rãi trên sơn đạo. (sơn đạo: đường núi)
Sơn đạo hơi khúc khuỷu, những người cưỡi ngựa ở đây đều chạy trên đường, nhưng bọn họ lại đi rất chậm.
Tuy Hoa Mãn Lâu biết cưỡi ngựa, với lại kĩ thuật cưỡi ngựa của y rất tốt, không hề giống như một người mù, nhưng Lục Tiểu Phụng vẫn hơi lo lắng sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn, cho nên hắn khăng khăng muốn đi từ từ.
Hoa Mãn Lâu biết Lục Tiểu Phụng làm vậy là vì y, cho nên tuy là bất đắc dĩ nhưng y vẫn rất cảm kích sự quan tâm của bạn tốt.
Cơ Lang vốn là đi theo Hoa Mãn Lâu mới tới đây, cho nên hắn cũng không hề để ý rốt cuộc là nhanh hay chậm.
“Ở gần đây có chùa miếu này nọ không? Bây giờ sắc trời đã tối, ở gần đây cũng không có thành trấn, e là chúng ta phải ngủ ngoài đất hoang mất.” Hoa Mãn Lâu hỏi Lục Tiểu Phụng.
Tây Môn Xuy Tuyết thích yên tĩnh, trong phạm vi trăm dặm ở Vạn Mai sơn trang tuy rằng cũng có thành trấn, nhưng vị trí lại trái ngược với phương hướng của bọn họ. Bây giờ sắc trời sụp tối, rất khó tìm một chỗ để dừng chân, Hoa Mãn Lâu cũng chỉ có thể gửi gắm hi vọng ở mấy chỗ chùa miếu này nọ.
“Ở phía trước cách đây không xa có một ngôi miếu sơn thần, mặc dù bị bỏ hoang rất lâu, nhưng cũng coi như có một chỗ che mưa che gió.” Lục Tiểu Phụng quả thật rất quen thuộc ở vùng này, cứ cách một khoảng thời gian thì hắn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tieu-phung-dong-nhan-tien-hoa-man-lau/196371/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.