Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Túy.
Khi Lục Tiểu Phụng tới nhà Lý Yến Bắc, bất ngờ gặp phải Âu Dương Tình. Tiểu thiếp thứ mười ba của Lý Yến Bắc đặc biệt vì Lục Tiểu Phụng mà mời Âu Dương Tình đến đây.
Âu Dương Tình cười nghênh đón nhóm người Hoa Mãn Lâu, Lục Tiểu Phụng chỉ có thể cười gượng chào hỏi, sau đó nói cho Lý Yến Bắc, Đỗ Đồng Hiên đã chết.
“Đỗ Đồng Hiên đã chết? Chết rồi thì tốt!” Lý Yến Bắc cười ha ha, Đỗ Đồng Hiên là kẻ thù không đội trời chung với gã, bây giờ kẻ thù đã chết, toàn bộ địa bàn trong kinh thành này đều thuộc về gã.
Nhưng mà, có thể sao?
Cơ Lang lạnh nhạt liếc Lý Yến Bắc vẫn đang cười to một cái, kinh thành của hoàng đế lại bị hai nhân sĩ giang hồ thao túng, vị bên trong kia, thật có thể nhịn được loại sỉ nhục này sao?
Ai biết được.
Tóm lại, ngày tháng của người này cũng không còn dài, thu liễm mặt mày, nhìn về phía người đứng bên cạnh, Cơ Lang không thèm nghĩ nhiều nữa.
Từ đầu đến cuối, người có thể để cho hắn vẫn luôn nghĩ đến, vẫn luôn nhìn ngắm, cũng chỉ có Hoa Mãn Lâu mà thôi.
Người ngoài đâu có liên quan gì đến hắn?
“Rất nhiều người nghi ngờ Tây Môn Xuy Tuyết giết Đỗ Đồng Hiên, nhưng ta tin hắn sẽ không làm vậy.” Người này nếu đã muốn giết người tuyệt đối sẽ giết một cách quang minh chính đại.
Lý Yến Bắc trầm tư: “Lão Đỗ thành Nam là do ai giết đây?”
“Thật ra chỉ cần tìm được Đại Trí Đại Thông, chuyện sẽ dễ xử lý hơn.”
Lý Yến Bắc thở dài: “Chỉ tiếc là hành tung của họ thoắt ẩn thoắt hiện, phải đi đâu tìm họ đây?”
“Chỉ cần có thể tìm được con rùa Tôn đại lão gia, lão sẽ tìm được Đại Trí Đại Thông.” Bây giờ Lục Tiểu Phụng đã biết lão Tôn chính là Đại Trí Đại Thông, nhưng đây là một bí mật, Lục Tiểu Phụng không định nói cho những người khác.
Mà lão rùa Tôn, chắc chắn là đang ở trong chốn trăng hoa.
Âu Dương Tình vẫn luôn lẳng lặng nghe họ nói chuyện đột nhiên xen miệng vào nói: “Sáng nay lão Tôn đại gia đã đi vào Di Tình viện.”
“Vậy chúng ta phải khởi hành nhanh chút.”
Trước khi đám người Lục Tiểu Phụng rời khỏi, Lý Yến Bắc mời Lục Tiểu Phụng ở lại nhà vợ con hắn, lại bị Lục Tiểu Phụng từ chối.
“Ta đã đáp ứng ở trong nhà đại ca của Hoa Mãn Lâu rồi, không làm phiền đến ngươi.”
Câu nói vừa ra, không chỉ có Lý Yến Bắc và tiểu thiếp thứ mười ba hơi tiếc nuối, mà ngay cả Âu Dương Tình cũng lộ ra một nụ cười thất vọng mất mát.
Cẩn thận tỉ mỉ như Hoa Mãn Lâu đương nhiên nhìn ra vị hoa khôi nổi danh khắp thiên hạ này có tình ý với Lục Tiểu Phụng, chỉ là… Y nhìn về phía Lục Tiểu Phụng tựa hồ không cảm nhận được gì kia, lấy quạt che miệng, không dấu vết thở dài.
Đương nhiên Cơ Lang không lỡ mất một màn này, trong mắt hắn mang ý hỏi thăm.
Hoa Mãn Lâu cười cười với hắn, tỏ vẻ mình không có chuyện gì.
Y còn nhìn ra được, sao Lục Tiểu Phụng không nhận ra đây? Chẳng qua là giả vờ không biết mà thôi?
Sau đó nhóm ba người cáo từ Lý Yến Bắc, liền đi hướng đến Di Tình viện.
Trên đường, Lục Tiểu Phụng lại bắt đầu nói đến Diệp Cô Thành.
“Hôm nay lúc ta gặp phải Diệp Cô Thành, đúng là ngửi thấy được mùi vết thương hư thối từ trên người y, xem ra chuyện y trúng độc Đường môn là thật.”
Hoa Mãn Lâu hỏi: “Ngươi và Diệp Cô Thành là bằng hữu?” Hôm nay cảnh tượng bọn họ gặp nhau quả thật có hơi bất thường, nhưng Hoa Mãn Lâu cũng không rõ là bất thường chỗ nào.
Lục Tiểu Phụng cúi đầu ho nhẹ một cái, che giấu biểu tình của mình: “Trước đây thì không, bây giờ thì phải.”
Tại sao trước đây thì không bây giờ thì phải? Hoa Mãn Lâu không hỏi, y biết Lục Tiểu Phụng cũng không muốn nói.
“Làm cách nào biết được hiện tại Tây Môn Xuy Tuyết đang ở đâu? Cũng không biết họ đến nơi nào sửa kiếm, vậy mà không có tin tức gì.” Danh gia đúc kiếm trên thiên hạ xem như cũng có vài người, Lục Tiểu Phụng không tin chuyện nếu Tây Môn Xuy Tuyết tìm đến họ lại không có người nào biết.
Hoa Mãn Lâu cũng không rõ lắm, cho nên y nhìn về phía Cơ Lang – người duy nhất có thể biết được.
“Ở chỗ chú sư(1).” Cơ Lang nói. [ (1) chú sư: thầy đúc. ]
“Chú sư?”
“Tiên nhân chế tạo ra Sơ Ảnh.”
“Thì ra là đi tìm tiên nhân sửa kiếm à, Tây Môn Xuy Tuyết chắc sẽ không đem về một thanh kiếm tiên đâu ha?” Nói vậy, Diệp Cô Thành chẳng phải là… Lục Tiểu Phụng vội vứt đi ý nghĩ trong đầu.
Cơ Lang cảm thấy câu hỏi của Lục Tiểu Phụng thật thừa thãi, chú sư người ta cũng đâu có phải là bạn của Tây Môn Xuy Tuyết, giúp hắn ta sửa kiếm đã nể mặt mũi Sơ Ảnh lắm rồi, muốn thành thanh kiếm tiên gì gì đó thì đừng có mơ.
Lòng hiếu kỳ của Lục Tiểu Phụng rất lớn, tuy bây giờ đang tra án nhưng không ảnh hưởng đến sự tò mò của hắn về vị gọi là “chú sư” kia, chỉ có điều Cơ Lang cũng không phải loại người rảnh rỗi kể mấy chuyện đó cho hắn biết.
Dây dưa cho đến khi tới cửa Di Tình viện, Lục Tiểu Phụng vẫn không nghe được chuyện hắn muốn nghe, đành thôi.
Lão Tôn rất dễ tìm ra, lão đúng là nổi danh trong xóm làng chơi, chỉ cần tùy tiện tìm một người hỏi một câu là có thể biết lão ở chỗ nào, lúc họ tìm được lão Tôn, lão đang ở trong sương phòng uống rượu vui đùa ầm ĩ với mấy chị em gái.
“Lục Tiểu Phụng, ngươi tới đây làm quái gì?” Thấy có người đến quấy rầy mình đang chơi đùa vui đến quên trời quên đất vầy, đương nhiên sắc mặt lão Tôn không hề tốt chút nào.
“Tới tìm ngươi đương nhiên là để tìm Đại Trí Đại Thông.” Biểu tình Lục Tiểu Phụng lộ ra thâm ý, cũng không biết lão Tôn có biết mình đã bị bại lộ hay không đây.
“Ngươi không thấy ta đang bận sao? Tối nay được không?” Lão Tôn đang chơi rất hăng say, bị Lục Tiểu Phụng gây rối đương nhiên là mặt như đáy nồi.
Lục Tiểu Phụng nói rất nghiêm túc: “Không được, trễ một canh giờ cũng sẽ chết rất nhiều người.”
Lão Tôn nghe vậy, chỉ có thể đi cùng hắn, “Ngươi giúp ta tính tiền trước đã.”
Đám người ra khỏi Di Tình viện, lão Tôn dẫn họ đến đỉnh núi ngoại thành, đi đến trước lò gạch, nói với Lục Tiểu Phụng: “Họ đang ở bên trong, ta đi vào đó thông báo một tiếng trước, quy tắc cũ, một câu hỏi 50 lượng.”
Lục Tiểu Phụng chờ lão Tôn đi vào sau đó liền nắm thẳng bạc vào trong, hỏi câu hỏi: “Diệp Cô Thành trúng độc cát thật không?”
“Thật.”
Lục Tiểu Phụng suy nghĩ giây lát, hắn vốn muốn hỏi Tây Môn Xuy Tuyết ở chỗ nào, nhưng vấn đề này hỏi Cơ Lang sẽ nhanh hơn chút, với lại cũng không cần phải trả tiền, vì vậy hắn hỏi thẳng về cái chết của Đỗ Đồng Hiên, “Đỗ Đồng Hiên bị ai giết, ở chỗ nào?”
“Đây là 2 câu hỏi, cần 100 lượng.”
Thứ tham tiền, Lục Tiểu Phụng tức giận ném 50 lượng bạc vào.
Ngay khi bạc rơi xuống đất, chỉ trong nháy mắt, dị biến xuất hiện. Lục Tiểu Phụng nghe thấy tiếng sáo kì quái, không chỉ có hắn, Hoa Mãn Lâu và Cơ Lang cũng nghe thấy.
Một cái bóng đen thật dài từ phía sau họ phóng nhanh vào trong lò gạch, biến hóa đột ngột khiến cho Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu không kịp phản ứng.
Chỉ tiếc, cái bóng đen kia chọn sai đường, ngay khi nó gần xông vào lò gạch, một bàn tay nhẹ nhàng khẽ động, liền bắt được đầu của nó.
Đó là một con rắn dài nửa thước(2),đầu tam giác và cái mồm đen kịt đã nói rõ nó là một con rắn độc. [ (2) nửa thước: 1 thước xấp xỉ 3,33 mét ; nửa thước xấp xỉ 1,6 mét. ]
Hoa Mãn Lâu biến sắc, quạt giấy trong tay đảo qua, thẳng thừng lấy đi cái mạng nhỏ của con rắn độc, “Ngươi không sao chứ?”
“Không sao.” Tiện tay ném con rắn đã chết kia xuống đất, Cơ Lang quay đầu cười nhẹ với Hoa Mãn Lâu.
“Tiếng sáo đã dứt.” Sau khi Lục Tiểu Phụng xác định bốn phía không còn người nào nữa, liền hô một tiếng về phía lò gạch, “Tôn đại gia rùa, ngươi không sao chứ?”
Trong lò gạch im lặng một lúc, lão Tôn đi ra từ bên trong, sắc mặt có hơi tái nhợt: “Lục Tiểu Phụng, xem ra ngươi đã biết?”
“Biết ngươi là Đại Trí Đại Thông?” Lục Tiểu Phụng gật đầu, “Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói ra, nhưng xem ra lần này ta đã liên lụy đến ngươi, bọn chúng vậy mà lại muốn giết ngươi diệt khẩu, chuyện này tuyệt đối không đơn giản.”
Lão Tôn nhanh chóng trấn định lại, “Câu hỏi vừa nãy hiện tại ta sẽ nói cho ngươi biết, Đỗ Đồng Hiên bị giết ở hang ổ thái giám, về phần người giết hắn, chính là người của Nam Bình vương phủ.”
“Nam Bình vương phủ?” Lục Tiểu Phụng sửng sốt, “Xem ra chuện này càng ngày càng phức tạp.”
“Trong này chứa đựng một âm mưu rất lớn, hơn nữa việc này liên quan đến Diệp Cô Thành, ta chỉ có thể cho ngươi biết đến đây.”
“Sao lần này ngươi không thu tiền?”
“Nếu ngươi đã cứu ta, thì ta trả lại nhân tình cho ngươi.” Lão Tôn nói.
Thì ra mạng của ngươi chỉ đáng giá 50 lượng bạc à, Lục Tiểu Phụng không nhịn được sờ sờ ria mép, “Bây giờ bọn chúng muốn lấy mạng của ngươi, theo ta thấy trong khoảng thời gian ngắn ngươi đừng có lộ diện thì tốt hơn.”
“Ta biết, hiện tại ta sẽ rời khỏi kinh thành, sau này gặp lại.” Lão Tôn vừa nói vừa trở vào trong lò gạch, lò gạch này cũng không phải lão chọn đại, trước đó thầm nghĩ e rằng sẽ có chuyện, cho nên chuẩn bị trước lối thông bí mật này.
Sau khi lão Tôn đi, Lục Tiểu Phụng liền nhìn về phía Cơ Lang, giọng điệu trêu chọc: “Ta vốn còn tưởng là Cơ Lang huynh chắc sẽ không tùy ý xuất thủ ấy chứ, không ngờ ngươi cũng có lúc cứu mạng người khác.”
Cơ Lang nhíu nhíu mày, “Ta không muốn cứu hắn.” Hắn đã sớm nhận thấy lão Tôn gần đây sẽ gặp phải gúc chết, lúc đầu vốn không định nhúng tay vào, kết quả không ngờ con rắn kia chọn chỗ nào không chọn lại chọn chỗ Hoa Mãn Lâu mà phóng vào động, hắn theo bản năng liền kẹp lấy nó.
Người thông minh như Hoa Mãn Lâu đương nhiên có thể nhìn ra Cơ Lang là vì điều gì mới ra tay, cười nhẹ nói: “Nói thế nào đi chăng nữa, cứu một mạng người lúc nào cũng tốt, Lục Tiểu Phụng, nếu ngươi đã hỏi xong, vậy chúng ta trở về đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.