Edit: Túy.
Mở mắt, đập vào mắt là lồng ngực xích lõa.
Nhìn lên trên, cái cằm khêu gợi nhẵn bóng như ngọc của người mình yêu, không có chút dấu vết có râu mọc lên.
Theo bản năng sờ sờ cằm mình, hình như cũng không có râu.
“Dậy rồi?” Tiếng nói vẫn còn mang theo giọng buồn ngủ không hề giống với giọng điệu lạnh nhạt trước kia, nghe cực kỳ gợi cảm.
Hoa Mãn Lâu đối mặt với đôi mắt mở ra, bên trong sẽ phản chiếu hình bóng bản thân, nhưng Hoa Mãn Lâu biết hiện tại y không tìm thấy nó.
Bởi vì y vẫn đang nhìn thấy.
“Lúc nào thì lấy lại mắt?”
“Chờ trái chín.” Chờ trái chín, là Hoa Mãn Lâu có thể ăn.
Nghe câu nói này, Hoa Mãn Lâu từ trong lòng Cơ Lang ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài giường, trên bàn đặt một chậu phong lan, hoa lan đã rụng, vị trí hoa nở lúc đầu, một trái màu xanh không lớn không nhỏ chẳng biết đã mọc ra từ khi nào.
Hóa ra cây hoa lan có thể kết trái thật … Lúc này, Hoa Mãn Lâu cũng chỉ nghĩ đến điều này.
Ngây ngô một chút, Hoa Mãn Lâu lấy lại tinh thần mới biết mình vẫn đang lõa thể, không nhịn được đỏ mặt chui ra khỏi lồng ngực Cơ Lang, muốn đứng dậy thay y phục lại ngượng ngùng mình không mặc gì nên không đi xuống.
Cuối cùng vẫn là Cơ Lang dùng pháp thuật, áo trong sạch sẽ ở trong ngăn tủ bay nhẹ ra, để cho Hoa Mãn Lâu mặc vào, mình cũng thay đổi một bộ quần áo, xuống giường chờ.
Hoa Mãn Lâu hai ba cái liền mặc xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tieu-phung-dong-nhan-tien-hoa-man-lau/1359801/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.