Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 81



Diệp Cô Thành một bên lo lắng A Cửu của y có bị Bạch Vân thành chủ đang nổi điên đâm thủng không, một bên lên án tặc lão thiên thích đùa giỡn, còn nghĩ đến ảnh hưởng và hậu quả song phương đổi hồn…… Diệp Cô Thành liền tính đi tra trước, nhìn xem trong thời gian này, Cung Cửu và Diệp Cô Thành thế giới kia có làm chuyện gì không nên làm không, nếu tạo thành ảnh hưởng không tốt gì, y còn phải đi kết thúc dùm họ nữa, thật trớ trêu a.

Phất tay áo, Diệp Cô Thành liền dứt khoát lưu loát ly khai tẩm cung, lưu lại một Cung Cửu chịu một đống kích thích, phát điên một hồi, bị quất một trận còn chịu một phen lạnh nhạt, thê lương thảm đạm nằm trong tẩm cung, nhìn đống hỗn độn và máu chảy đầy đất, lại cảm thụ thương thế trầm trọng của mình, mặt Cung Cửu biến rồi lại biến, rốt cuộc thở dài một hơi, một bên cười khổ, một bên lẩm bẩm:“Nguyên lai vô luận là Diệp Cô Thành nào, đều lạnh băng như thế a…… Cho dù có ôn nhu, cũng không phải đối với ta……” Cung Cửu lại hồi tưởng chân tướng lúc nãy biết được từ chỗ thái thượng hoàng, cười càng khổ, hắn đột nhiên đặc biệt ghen tị với bản thân kia của mình: Cung Cửu kia mới là hoàng đế chân chính, có phụ hoàng lải nhải, có hoàng hậu săn sóc, còn có bảo bối nhi tử mềm mại đáng yêu, cái gì cũng có, có thể nói hạnh phúc viên mãn; Không giống hắn, kỳ thật chỉ là kẻ đáng thương cái gì cũng không có.

Đồng dạng đều là Cung Cửu, vì cái gì khác biệt lớn vậy chứ? Có lẽ là vì Hoàng đế A Cửu quá nhộn nhạo quá hạnh phúc, nên cả lão thiên gia cũng không vừa mắt, không ép buộc hắn một phen không được: Gía không, tại một thời không khác, Cung Cửu vốn đang vui mừng khôn xiết cắn cắn lại hôn hôn Diệp Cô Thành, đột nhiên bị một chưởng trọng trọng không chút lưu tình chụp bay xuống giường.

Cung Cửu vốn không phòng bị trực tiếp liền bay ra ngoài ngã trên mặt đất, hắn kinh ngạc che ngực, nhìn về phía Diệp Cô Thành đầy mặt hàn sương, không hiểu cớ sao nói:“A Thành ngươi…… Thật giận ta?” Vừa rồi hắn thấy Diệp Cô Thành bỗng nhắm hai mắt lại không nhúc nhích, còn tưởng là ngầm đồng ý hắn cầu hoan, sao trong chớp mắt lại trở mặt, còn xuống tay nặng như vậy…… Cung Cửu cảm thấy ngực hắn ẩn ẩn phát đau, trong lòng vừa buồn bực lại kỳ quái.

Đồng tử Diệp Cô Thành phát lạnh, phẫn nộ trừng Cung Cửu trần truồng lỏa thể, lạnh lùng quát:“Tặc tử thật can đảm!” còn muốn làm cái chuyện xấu xa ấy với y? Thật sự nên giết a!

Cung Cửu thoáng ngẩn ra, lập tức mặt hắn cũng lạnh lại, đứng thẳng lên, lấy quần áo, một bên chậm rãi mặc, làm rõ suy nghĩ, một bên chậm rãi nói:“Ngươi là vị Bạch Vân thành chủ sắp cùng Tây Môn Xuy Tuyết quyết chiến trên Tử Cấm Đỉnh kia sao?”

Diệp Cô Thành dừng một chút, tĩnh tâm lại nhìn trái nhìn phải, lập tức cũng phản ứng lại — vừa rồi vẫn là ban ngày, đảo mắt liền thành nửa đêm; Còn có Cung Cửu, vừa rồi bị y quất cho huyết nhục mơ hồ, không biết sinh tử, nay lại hoàn hảo không bị gì hết …… Vì thế y hơi gật đầu nói:“Là ta.” Nói xong y mắt như hàn tinh nhìn chằm chằm Cung Cửu, khẳng định nói:“Ngươi chính là Thái Bình vương thế tử làm Hoàng đế kia.”

“Không sai,” Cung Cửu vừa nghe lời này, lập tức hiểu ra, nguyên lai bốn người bọn họ lúc trước là hai hai đổi hồn, nhưng mà tình huống hiện nay, A Thành nhà hắn hẳn đã trở về, nhưng hắn lại không thể cùng về…… Tâm niệm thay đổi thật nhanh, Cung Cửu cũng ngưng mắt nhìn về phía Diệp Cô Thành, thản nhiên nói:“Nếu các hạ không phải hoàng hậu của trẫm, vừa rồi thất lễ .”

Diệp Cô Thành tuy lòng rất căm tức, vốn cũng có ý muốn “tính sổ” , nhưng nếu Cung Cửu đã bàn đến “Trẫm” và “Hoàng hậu” để bịp miệng y, Diệp Cô Thành thật sự cũng không nhiều lời được — Hoàng đế và hoàng hậu người ta vốn là vợ chồng đứng đắn, y cũng không có tư cách đi can thiệp nhiều.

Người này vừa nói, chỉ bằng một câu này, Diệp Cô Thành liền biết, Cung Cửu có thể làm Hoàng đế này quả nhiên lợi hại, không giống Cung Cửu kia, căn bản là tên điên…… Nhớ đến đây, Diệp Cô Thành nhớ lại Cung Cửu thế giới kia bị y quất đến nửa chết nửa sống, coi như trút lửa, vì thế y cũng bình phục tâm tình, sửa sang quần áo tán loạn lại, sau đó xốc chăn lên đứng lên, lãnh đạm nói:“Ngươi ta thanh toán xong, như vậy cáo từ.”

“Chậm đã,” Cung Cửu mặt không thay đổi nói:“Diệp thành chủ biết tình huống bây giờ sao? Tùy tiện rời đi là không khôn ngoan.” Hơn nữa, Cung Cửu cũng muốn biết tình huống bên kia a.

Diệp Cô Thành dừng một chút, nói:“Thỉnh chỉ giáo.”

Cung Cửu duỗi tay ra chỉ ghế dựa, cười nhẹ nói:“Thành chủ mời ngồi, nghe ta chậm rãi nói đi.”

Diệp Cô Thành không hiểu suy tính của Cung Cửu, lại thật sự quan tâm đại kế của Nam Vương phủ, không muốn ở lâu, liền nói:“Có chuyện nói thẳng, giữa ngươi và ta sợ rằng cũng chẳng có gì để nói.”

Trong nụ cười của Cung Cửu mang theo vài phần trào phúng, nói:“Thành chủ còn đang suy nghĩ đại kế của Nam Vương phủ sao? Chỉ tiếc, trước khi thành chủ trở về, chúng ta đã báo toàn bộ nội tình cho Lục Tiểu Phụng và Tây Môn Xuy Tuyết biết, lúc này cả Hoàng đế cũng biết, đều đang chờ đêm trăng tròn…… Để đóng cửa đánh chó đây.”

“Ngươi!” sắc mặt Diệp Cô Thành trắng bệch, nắm chặt chuôi kiếm, mắt tràn sát khí bốn phía.

“Ta khuyên thành chủ không cần quá kích động,” Cung Cửu bình thản ung dung chỉ chỉ vách tường, nói:“Cách vách là vợ chồng Tây Môn Xuy Tuyết, nếu quấy rầy đến họ nghỉ ngơi, vậy quá thất lễ, thành chủ nghĩ thế nào?”

Diệp Cô Thành bị kiềm hãm, nói:“Ngươi đến tột cùng muốn thế nào?”

Cung Cửu thế này mới thu biểu tình không thân thiên lại, rất ôn nhu nói:“Ta chỉ muốn ngươi hảo hảo mà sống thôi, dù ngươi cũng không phải hoàng hậu lòng ta yêu thương, nhưng ngươi thủy chung là Diệp Cô Thành, ta sao có thể nhẫn tâm nhìn ngươi lưng gánh tội danh nghịch tặc mà chết?”

Diệp Cô Thành hơi giật mình, lập tức lãnh đạm nói:“Không cần ngươi nhiều chuyện.”

Cung Cửu cười cười, ôn nhu nói:“Ta cũng không sợ thổ lộ tình cảm với thành chủ, vô luận là ta nào đều có tâm mưu phản, Nam Vương phủ bất quá là đá kê chân của ta mà thôi. Về phần cuối cùng là ai thắng, thành chủ không phải đã nhìn thấy kết quả sao?”

Diệp Cô Thành trong lòng biết có Cung Cửu thọc gậy bánh xe, Nam Vương phủ xem như tiêu rồi, y trầm ngâm một lát, hỏi:“Như thế, Thái Bình vương thế tử là muốn hợp tác với ta?”

Cung Cửu cười lắc lắc đầu, nói:“Thành chủ nói đùa, ta không phải người của đất trời này, hoàng hậu của ta cũng đã về, ta sớm muộn gì cũng về thôi, về phần vị Thái Bình vương thế tử kia nha……” Nói xong Cung Cửu than thở một tiếng, nói:“Ta khuyên thành chủ chớ hợp tác với hắn, bên người hắn tai hoạ ngầm quá nhiều, thành công hay không quả nhiên khó có thể đoán trước.”

Diệp Cô Thành nghe lời ấy, nhớ tới thái độ điên cuồng của Cung Cửu trước đó, thật sự vừa bất đắc dĩ lại càng mê mang: Y thân là Diệp thị tộc trưởng, gánh vác tổ huấn Diệp thị, mới hợp tác soán vị cùng Nam Vương phủ. Nhưng mắt thấy Nam Vương phủ tiêu rồi, Diệp Cô Thành đương nhiên không có khả năng ngọc thạch câu phần, tự tìm tử lộ cùng bọn họ, nhưng chẳng lẽ muốn y vứt bỏ mưu triều soán vị sao? Diệp Cô Thành cũng rõ, tạm thời mà nói, y chưa có cách nào bỏ qua tất cả, tiêu sái tự tại bước đi.

Như vậy theo lý thuyết, Thái Bình vương thế tử “Cuối cùng” Có thể lên làm Hoàng đế không thể nghi ngờ là người tốt nhất để hợp tác, Cung Cửu này quả nhiên không đơn giản, quả khiến Diệp Cô Thành vừa lòng, nhưng hắn cũng là Hoàng đế thế giới kia, không biết khi nào sẽ đổi về…… Nghĩ thế, Diệp Cô Thành trầm mặc, hiện tại cả y cũng có chút hâm mộ Diệp Cô Thành thế giới kia.

Không sợ đối thủ như sói, chỉ sợ đội hữu như heo, đạo lý này, Bạch Vân thành chủ cũng hiểu rõ .

Cung Cửu thấy Diệp Cô Thành còn đang chần chờ, liền không ngừng cố gắng,“Tận tình khuyên bảo” khuyên nhủ:“Triều đại thay đổi vốn là chuyện thường, Diệp thị cần gì phải chấp nhất như thế? Theo ta chứng kiến, thành chủ chi bằng tìm bạn đồng du thiên hạ, tiêu diêu tự tại, còn có thể cùng một hai tri kỷ luận kiếm cầu đạo, chẳng phải rất tốt sao?”

Diệp Cô Thành nghe thấy liền nao nao, hỏi:“Ngươi biết tổ huấn Diệp thị?” Chẳng lẽ vị Bạch Vân thành chủ kia thật sự cam tâm tình nguyện làm hoàng hậu, không có ý niệm hành thích vua đoạt vị nữa sao, lại nói hết đại bí mật cho Cung Cửu?

Cung Cửu gật đầu nói:“Bạch Vân thành Diệp thị vốn là tiền triều hoàng thất đích duệ, tổ huấn muốn đoạt lại ngôi vị hoàng đế.” Nói xong hắn dừng một chút, ái muội cười nói:“Ta là phu nhân của Bạch Vân thành chủ, sao lại không biết chứ?”

Diệp Cô Thành vẻ mặt khẽ biến, cổ quái đánh giá Cung Cửu một phen, rốt cục vẫn nhịn không được hỏi ra miệng:“Hoàng thái tử đến tột cùng có thân phận gì?” Rốt cuộc vì sao lại giống y đến thế? !

Mắt Cung Cửu sáng bừng, nói:“Ngươi đã gặp Phúc Bảo rồi à?” Nói xong hắn chớp mắt, trong lòng bỗng có ý nghĩ tuyệt diệu, vì thế Cung Cửu bắn cho Diệp Cô Thành một mị nhãn, nhu tình như nước nói:“Phúc Bảo chính là nhi tử của ta và A Thành a.”

Biểu tình Diệp Cô Thành cứng ngắc, lạnh lùng quát:“Hoang đường, hai nam nhân làm sao có thể sinh con nối dõi?”

Cung Cửu thản nhiên cười nói:“Vô luận thành chủ tin không, sự thật chính là như thế, Phúc Bảo họ Diệp .”

Sắc mặt Diệp Cô Thành hơi trắng bệch, y thật sự hỏi không được câu: hài tử kia đến tột cùng là ai sinh ?! bất quá nếu nói hài tử họ Diệp, vậy đại khái…… Đại khái là Cung Cửu sinh đi, đúng không? Diệp Cô Thành nhịn không được lại đánh giá Cung Cửu một phen: Xem ra vô luận là Cung Cửu nào, đều là không bình thường !

Nghĩ đến y của thế giới kia lại để Hoàng đế sinh con trai cho mình, cũng đã hoàn thành tổ huấn Diệp thị, Diệp Cô Thành bỗng hoàn toàn dập tắt tâm tư mưu triều soán vị, than nhẹ một tiếng, nói:“Như thế cũng được, quyết chiến còn tiến hành không? Nếu mọi chuyện xong, ta liền trở về Bạch Vân thành .”

Cung Cửu nói:“Quyết chiến vẫn phải làm, chỉ là kế hoạch có biến.” sau đó hắn đã nói hết kế hoạch cụ thể cho Diệp Cô Thành, nếu vị Bạch Vân thành chủ này cũng nguyện ý phối hợp, vậy để kế hoạch này trước sau vẹn toàn đi.

Thế nhưng điều khiến Cung Cửu sinh nghi là, vô luận hắn nói lời khách sáo thế nào, Diệp Cô Thành này luôn không muốn nói đến chuyện của hắn bên kia — liên tưởng đến A Thành nhà hắn đã trở về, nhưng hắn lại không thể trở về…… Vì thế Cung Cửu biến sắc, lạnh giọng nói:“Diệp thành chủ, ta tự nhận đã thành thật hết với ngươi, nay chỉ thầm nghĩ cầu một minh bạch — sau khi đổi hồn, ngươi có giết ta không đấy? !” Vừa tỉnh lại phát giác bị một nam nhân trần truồng ôm chặt, y theo tính tình của Bạch Vân thành chủ, khả năng giận dữ rút kiếm giết luôn rất lớn nha…… Cung Cửu càng nghĩ càng kinh hãi: Chẳng lẽ hắn rốt cuộc không trở về được, vậy A Thành thân ái của hắn chẳng lẽ phải thủ tiết sao? Điều này tuyệt đối không thể aaa!

Diệp Cô Thành thấy hai mắt Cung Cửu đỏ bừng theo dõi y, nhìn thế nào cũng giống điềm báo muốn nổi điên, không khỏi trong lòng nhảy dựng, nghiêm mặt nói:“Tuyệt không có việc này.”

Cung Cửu thở phào một hơi, cười nói:“Vậy là tốt rồi.” Chỉ cần hắn bên kia không chết là được, vậy sẽ có cơ hội đổi về. Đại khái là gặp chuyện gì xấu hổ, nên Bạch Vân thành chủ mới không muốn nói nhiều a.

Cung Cửu không tiếp tục truy vấn, Diệp Cô Thành cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, y thật sự không muốn nhắc tới chuyện hoang đường y lấy roi độc ác quất Cung Cửu một trận, về phần Cung Cửu bên kia đến tột cùng có chết không…… Chắc là không chết đâu, Diệp Cô Thành hiếm khi sinh ra vài phần chột dạ.

Kể ra Diệp Cô Thành thật sự không muốn đắc tội Cung Cửu này, thứ nhất y phát hiện người này quả thật khó lường, vạn nhất để Cung Cửu ghi hận trong lòng, chỉ sợ phiền toái không nhỏ; Thứ hai y theo kế hoạch của Cung Cửu, Nam Vương phủ tất nhiên sẽ bị nhổ tận gốc bất lưu hậu hoạn, còn có thể khiến Hoàng đế nợi y một lần, điều này coi như có lợi thật lớn với bạch vân thành, Diệp Cô Thành nguyện ý nhận tình này; Còn nữa…… Vô luận thế nào Cung Cửu cũng mang một nhi tử họ Diệp, đây tuy khiến Diệp Cô Thành thật không được tự nhiên, nhưng cũng có cảm giác bất đắc dĩ không thể không nhận.

Diệp Cô Thành nghĩ đến: Nếu để y chọn, hắn tình nguyện Cung Cửu làm thành chủ phu nhân Bạch Vân thành, cũng không muốn chính y đi làm hoàng hậu a…… Về phần Diệp Phúc Bảo oa nhi kia, vẫn là để Cung Cửu sinh đi, y chịu trách nghiệm là được rồi.

Đêm nay liền trôi qua trong bầu không khí rối rắm và quỷ dị này, Cung Cửu cầu hoan không được tự nhiên buồn bực, Diệp Cô Thành vô duyên vô cớ liền có thêm một phu nhân cũng buồn bực — loại buồn bực này lại bị phóng đại trong buổi sáng hôm sau, khi Diệp Cô Thành nhìn thấy Tây Môn Xuy Tuyết: Bởi vì Tây Môn Xuy Tuyết có thể một bên nghiêm túc luận kiếm với Diệp Cô Thành, một bên đầy mặt bình tĩnh kêu Cung Cửu một tiếng “Diệp phu nhân” !

Diệp Cô Thành không thể nhịn được nữa quyết định xuất môn giải sầu, Cung Cửu tự nhiên cùng đi, không thể để Tây Môn Xuy Tuyết hiểu lầm hai người họ “Ly hôn”. Kết quả hai người họ vừa rời khỏi Hợp Phương Trai không xa, liền gặp một người quen.

“Bản nhân muốn bàn chút sinh ý với Cửu công tử, có thể nói chuyện chút không?” Ngọc La Sát cười đầy mặt hòa ái, còn mặc một thân y phục phú quý như lão gia, nhìn qua chính là phú thương nhập kinh buôn bán.

Cung Cửu cũng cười mị mị nói:“Hảo a, Ngọc lão cha, vậy cùng uống một chén đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.