Diệp Cô Thành cảm thấy giấc ngủ này của y thật tệ hại, mơ thấy rất nhiều giấc mộng loạn thất bát tao, toàn thân cũng đầy cảm giác khó chịu mệt mỏi. Khi ý thức thanh tỉnh nhưng còn chưa mở mắt, Diệp Cô Thành liền “Hung hăng ” ần cần thăm hỏi biến thái nào trong lòng: Nếu không phải tối qua biến thái bỗng “Hưng trí quá” , ca có đến mức bị hắn làm thành như vậy sao……
Bất quá khi Diệp Cô Thành mở mắt, oán giận nhỏ bé trong lòng y liền tức thì biến thành kinh ngạc — nơi này cái chỗ quỷ gì đây? !
Diệp Cô Thành ngồi bật dậy, cầm kiếm nơi tay, cảnh giác đánh giá bốn phía: Đây là một gian phòng y không quen, theo bày trí nơi đây, y hẳn đã không còn ở đại nội hoàng cung. Loại tình huống quỷ dị này…… không như một trò đùa, lại càng không phải phong cách của Cung Cửu, nhưng ai lại có thể giở trò quỷ dưới mí mắt của y và Cung Cửu chứ?
Ngay vào lúc này, Diệp Cô Thành nhận thấy có ba người đang tiếp cận gian phòng này, y bình tĩnh trở lại, bất động thanh sắc chờ, muốn nhìn người đến là ai, lại muốn chơi trò gì đây.
Thế nhưng người tới rõ ràng không phải cao nhân quỷ dị hoặc độc thủ sau màn gì đó mà Diệp Cô Thành nghĩ, chỉ là ba trong tám thị tì bên người y: Phong Diên, Nguyệt Diêu và Chấp Tố. Các nàng đi đến trước mặt Diệp Cô Thành khom người, lập tức Phong Diên đổi áo cho y, Nguyệt Diêu buộc tóc cho y, Chấp Tố thì xông lau kiếm, tất cả biểu tình động tác của ba người đều phi thường tự nhiên, cứ như các nàng chỉ đang làm chuyện cần làm mỗi ngày thôi, chẳng có nửa phần quái dị gì.
Lòng Diệp Cô Thành hơi trầm xuống, Phong Diên, Nguyệt Diêu và Chấp Tố tam nữ hầu hạ y như vậy đã là chuyện thật lâu thật lâu trước đây, sau đó y và Cung Cửu đồng du giang hồ, mưu triều soán vị, cuối cùng đều vào hoàng cung, đương nhiên không cần các nàng hầu hạ …… Hơn nữa, ba người các nàng tính cả vài thị tì khác rõ ràng đã sớm gả cho người, nay đều nên ở nhà giúp chồng dạy con mới đúng, sao tự nhiên lại chạy tới thay quần áo bới tóc xông hương lau kiếm cho Diệp Cô Thành chứ !
Tiêu rồi, tuy y càng hy vọng đây chỉ là một trò đùa, nhưng quá nhiều chỗ không bình thường, đã khiến Diệp Cô Thành có một suy đoán làm y phi thường không biết nói gì thậm chí tan vỡ — ca không phải lại xuyên đi chứ! hơn nữa xem tình cảnh này, y hiển nhiên còn là Diệp Cô Thành a, làm sao đây…… Chẳng lẽ muốn y lặp lại mọi chuyện lần nữa chứ? Oái ăm thế hử, y và Cung Cửu bên nhau rõ ràng rất mỹ mãn, hiện tại chẳng lẽ là “Một đêm về tới trước lúc giảo cơ”? Nói như vậy, chẳng lẽ y phải đi làm quen với Cung Cửu lần nữa à? !
Diệp Cô Thành trong lòng đã loạn thành một đoàn ma, càng nghĩ, y càng quyết định lập tức đi tìm Cung Cửu, xem gia hỏa kia đến tột cùng còn quen y không? Nếu không quen thì…… Diệp Cô Thành thật sự không muốn tiếp tục nghĩ nữa, nhận thức lần nữa nói thì đơn giản, nhưng tóm lại sẽ có khác biệt. Hơn nữa, ai biết Cung Cửu hiện tại có không phải là sau khi trọng sinh không? Diệp Cô Thành chỉ thích một Cung Cửu như vậy, nếu đổi người khác…… Vậy thật sự là tiêu hết rồi, không thể như trước kia nữa .
Diệp Cô Thành vừa quyết định chủ ý, lại nghe Phong Diên thay quần áo cho y xong bỗng nói:“Thành chủ, hết thảy đều đã chuẩn bị thích đáng, có lập tức xuất hành không?”
Diệp Cô Thành dừng một chút, thản nhiên nói:“Đi đâu?” Nguyệt Diêu Đứng ở phía sau Diệp Cô Thành vừa đội châu quan đàn hương gỗ cho y, nghe thế, nhịn không được nói:“Đương nhiên phải đi Xuân Hoa Lâu nha……” tính cách của nàng khá là ngoại hướng, nói chuyện cũng có chút tùy ý, nhưng thị tì các nàng vốn là người tối thân cận bên Diệp Cô Thành, tình cảm chủ tớ bao nhiêu năm, hơn nữa Diệp Cô Thành vốn không phải người thích đay nghiến, nên Nguyệt Diêu mới thốt ra theo bản năng như thế.
Ánh mắt Diệp Cô Thành đột nhiên cứng lại, lạnh lùng nhìn về phía Nguyệt Diêu, còn nói:“Xuân Hoa Lâu, vì sao đến đó?” Nguyệt Diêu bị ánh mắt của y dọa sợ, trong lúc nhất thời câm như hến, Phong Diên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn nàng một cái, lúc này mới kính cẩn nói:“Thành chủ đi đến Xuân Hoa Lâu, là vì kích sát Đường Thiên Dung. Nguyệt Diêu quy củ không chu toàn, để nàng nhớ rõ, mai sau về đảo giao cho quản gia xử trí.” Chấp Tố cũng vội hoà giải:“Nếu vì thế làm hỏng của đại sự thành chủ, nhóm thị tỳ liền trăm chết cũng không đền tội này.”
Xuân Hoa Lâu ! Đường Thiên Dung ! Diệp Cô Thành rốt cục đã hiểu đây là chuyện gì xảy ra, may mà có ba thị tì hơi ngốc này bên người, nếu không y còn không rõ tình huống a…… Nhưng làm rõ tình huống xong, Diệp Cô Thành thật buồn bực, quả thực chính là buồn bực đến cùng cực: Y quả thật “Lại” Xuyên qua lần nữa, vẫn là Diệp Cô Thành, nhưng là Diệp Cô Thành sắp quyết chiến với Tây Môn Xuy Tuyết trên Tử Cấm Đỉnh!
Diệp Cô Thành thật sâu thở dài dưới đáy lòng: Vô luận như thế nào, trong tình hình này, y cũng chỉ có thể đi một bước xem một bước, [binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn] . Vì thế y mặt không chút thay đổi hộc ra một chữ:“Đi.”
Xuân Hoa Lâu là sản nghiệp của Lý Yến Bắc một côn đồ kinh thành, lúc này Xuân Hoa Lâu đang rất náo nhiệt, trong lâu người cơ hồ đã ngồi đầy, phần lớn đều là người trong giang hồ, bọn họ đều đang thảo luận trận quyết chiến có một không hai đêm trăng tròn mười lăm tháng chín.
Ông chủ Lý Yến Bắc Xuân Hoa Lâu cũng không ngoại lệ, mà giờ khắc này, đối diện hắn, là lão đối thủ Đỗ Đồng Hiên đang ngồi: Bọn họ đang cược, cược địa bàn, danh vọng, thậm chí là tính mạng thân gia của họ — Lý Yến Bắc cược Tây Môn Xuy Tuyết thắng, mà Đỗ Đồng Hiên lại đặt hết cho Diệp Cô Thành.
Lục Tiểu Phụng đang ngồi bên cạnh họ, nghe họ đánh cuộc, mặt nghiêm lại, trong lòng phi thường mất hứng — hắn không thích cuộc cá cược này, cứ như coi trận quyết chiến của hai đại kiếm khách thần thánh như trò xiếc khỉ.
Ngay vào lúc này, gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, mọi người trong Xuân Hoa Lâu bỗng ngửi thấy một làn mùi hoa kỳ dị, sau đó chỉ thấy tám thiếu nữ tóc đen chấm vai, bạch y như tuyết, dẫn theo đầy giỏ hoa tươi, một đường lướt vào, biến cầu thang này thành một tấm thảm rải đầy những cánh hoa cúc rực rỡ.
Một người giẫm lên hoa tươi, chậm rãi đi lên — sắc mặt y như tuyết, mắt như hàn tinh, đầu đội châu quan đàn mộc, mặc y phục tuyết trắng…… Y chậm rãi đi lên lầu, cứ như vị quân vương bước vào cung đình của mình, hoặc như thiên thượng phi tiên, hàng lâm nhân gian.
Phần lớn người trong lâu, đều như Lý Yến Bắc, cũng không biết người này, cũng chưa từng thấy qua người này — nhưng bọn hắn đều có thể đoán ra người này là ai! một kiếm tây lai, Thiên Ngoại Phi Tiên…… Người này, tự nhiên chỉ có thể là Bạch Vân thành chủ.
Diệp Cô Thành đi lên lâu, y thấy Lục Tiểu Phụng, Lục Tiểu Phụng cũng thấy y — cường giả cảm ứng lẫn nhau, bọn họ vốn nên nói chuyện. Nhưng nay Diệp Cô Thành căn bản không muốn để ý tới Lục Tiểu Phụng, y có thể cưỡng chế tư tưởng phức tạp quay cuồng không ngớt trong lòng, đến diễn bộ kịch mà y chẳng muốn diễn chút nào này, đã coi như phi thường không dễ: Cho nên Diệp Cô Thành hoàn toàn không muốn nhiều lời vô nghĩa, y thầm nghĩ nhanh chóng chấm dứt chuyện nơi này, sau đó lập tức rời đi, đi tìm người y muốn tìm.
Diệp Cô Thành cầm kiếm nơi tay, lạnh lùng nói:“Đường Thiên Dung đâu?” Người trong Xuân Hoa Lâu đều ngừng thở, mà người bị Kiếm Thánh điểm danh, sắc mặt đã như tro tàn. Nhưng gã vẫn cắn răng đứng lên, mở to hai mắt như mắt ưng trừng Diệp Cô Thành, từng chữ từng chữ nói:“Ta chính là Đường Thiên Dung.” Giữa gã và Diệp Cô Thành vốn có tám bàn người đang ngồi, lấp tức đều phi thường thức thời tản ra, thối lui vào hai bên góc.
Diệp Cô Thành đã nắm chặt chuôi kiếm, y căn bản là khinh thường nói chuyện với Đường Thiên Dung. Thấy vậy, Đường Thiên Dung biểu tình đã hoàn toàn cứng ngắc vặn vẹo, gã lạnh giọng nói:“Là ai giải độc cho ngươi?”
Câu này truyền ra, tất cả mọi người đều giật mình — nguyên lai Diệp Cô Thành xác thực bị thương như lời đồn, trúng Đường gia độc sa. Nhưng hiện giờ thoạt nhìn, loại ám khí độc dược khiến người trong võ lâm thiên hạ nghe thấy là khiếp vía, trên người Diệp Cô Thành tựa hồ cũng chẳng có tác dụng gì. Là ai giải độc cho y? Mọi người đều muốn nghe đáp án của Diệp Cô Thành, cả Lục Tiểu Phụng cũng hiếu kì vô cùng, ánh mắt lòe lòe tỏa sáng.
Nhưng Diệp Cô Thành chỉ lạnh lùng thản nhiên nói:“Vốn không độc, cần gì giải độc?” Đường Thiên Dung trừng lớn mắt, hung tợn hỏi:“Vốn không độc? !”
Diệp Cô Thành hờ hững nói:“Một chút bụi trần, làm gì có độc?” sắc mặt Đường Thiên Dung thay đổi, đây quả là vũ nhục lớn nhất đối với Đường Môn gã! vì thế gã không thèm nhắc lại, mà cởi áo dài ra, để lộ một thân trang phục bên trong. Trang phục của Đường Thiên Dung cũng không kỳ quái, cũng không đáng sợ. Đáng sợ là, hai túi da báo sát hai bên hông trái phải của gã, và đôi bao tay da cá cắm trên đai lưng.
Xuân Hoa Lâu trở nên tĩnh lặng vô thanh, mỗi người đều muốn đi, nhưng lại không nỡ đi — bởi vì một trận ác chiến lượng tâm động phách tựa hồ sẽ bắt đầu: Đường Thiên Dung bỏ áo dài đi, đeo vào bao tay da cá kỳ quái bích quang, sắc mặt gã phảng phất cũng biến thành màu xanh hung tàn. động tác này của hắn, khiến bầu không khí trong Xuân Hoa Lâu không ngừng dâng cao, khiến mọi người trong lâu cả mắt cũng không nỡ chớp .
Thế nhưng Diệp Cô Thành chỉ lẳng lặng đứng nhìn, kiếm y sớm đã trong tay, động tác này của Đường Thiên Dung, căn bản không bay vào mắt y, càng khỏi nói đến tâm y– bởi vì trong lòng y đang suy nghĩ một chuyện khác, một người khác.
Đường Thiên Dung cười lạnh nói:“Còn ai cho rằng độc sa bổn môn chẳng qua là một chút bụi trần không? Nếu không có, tốt nhất rời đi, để khỏi chịu khổ ngộ thương!” Mọi người không khỏi có chút thổn thức, tuy họ vẫn không nỡ rời đi, nhưng cũng đành phải đi — bởi vì không ai muốn dính phải một chút Đường gia độc sa, thứ có thể ảnh hưởng đến tính mạng: Bọn họ cũng không phải Diệp Cô Thành a.
Diệp Cô Thành đã cảm thấy không kiên nhẫn, y chỉ thản nhiên nói:“Cũng không cần đi, dưới kiếm của ta, độc sa của hắn căn bản không thể ra tay!” sắc mặt mọi người đều thay đổi — bởi vì cái đáng sợ của ám khí độc dược Đường gia, không hoàn toàn ở chỗ ám khí độc, còn vì đệ tử Đường gia ra tay cực nhanh !
Sắc mặt Đường Thiên Dung đã đen như đáy nồi, nhưng tay gã vừa vươn lên, kiếm quang đã xuất ra……
Sau một kiếm, Đường Thiên Dung đã chết, chết rõ ràng lưu loát; tất cả mọi người giữa sân đều bị phong thái một kiếm kia làm hoa mắt thần mê, Lục Tiểu Phụng lẩm bẩm nói:“Hảo nhất chiêu Thiên Ngoại Phi Tiên.” Diệp Cô Thành chỉ thu kiếm, xoay người xuống lầu, bồng bềnh lướt đi. Lý Yến Bắc nhịn không được nói:“Hảo ngạo Bạch Vân thành chủ.” Nhưng Diệp Cô Thành có thực lực thế, tự nhiên cũng còn có tư cách ngạo.
Xuân Hoa Lâu phát ra từng đợt kinh hô và nghị luận ồn ào, so với vừa rồi càng náo nhiệt gấp trăm lần. Nhưng Diệp Cô Thành đã khỏi lâu bỗng cảm thấy thực tịch mịch, thực hiu quạnh: Y vốn không nên ở đây, y rõ ràng phải an nhàn thảnh thơi nằm ì trong tẩm cung, đợi sau khi triều hội kết thúc lại cùng Cung Cửu rời cung đi dạo……
Nhóm thị tì đi theo sau Diệp Cô Thành nhận ra thành chủ các nàng tâm tình có vẻ không tốt lắm, đều lo lắng đề phòng, cả thở cũng không dám thở mạnh, nào ngờ ngay vào lúc này, chợt nghe một câu chừa đầy lời trêu ghẹo truyền đến:“Kiếm đẹp, người càng mĩ, không biết bản công tử có dịp may xin được một câu của giai nhân không?”
Lời nói vừa dứt, nhóm thị tì chỉ cảm thấy hoa mắt, chỉ thấy một bạch y công tử đã ngăn trước đường, cười tủm tỉm nhìn thành chủ nhà các nàng…… Trên đời này cư nhiên còn tên đăng đồ tử lớn mật như thế, dám đùa giỡn đến Bạch Vân thành chủ nữa chứ ! Các thị tì âm thầm líu lưỡi, phảng phất đã đoán ra kết cục máu vẩy tứ phía đương trường của người này.
Nào ngờ Diệp Cô Thành giật mình một lát, lập tức phất phất tay, nói với nhóm thị tì phía sau:“Đều lui ra.” Chấp Tố có mắt sắc thấy bạch y công tử nghe thấy những lời này xong, mắt sáng rực lên, tiếu ý trên mặt cũng sâu vài phần, nhưng nàng cũng không muốn bị ghi tội như Nguyệt Diêu lần trước, đành cùng bọn tỷ muội cố nén cảm xúc hiểu kì đến cong tâm cong phế mà lui đi.
Nhưng cuối cùng Chấp Tố vẫn nhịn không được, len lén quay đầu về một cái, mông mông lung lung nhìn thấy xa ngoài mấy trăm bước, bạch y công tử kia nhào lên ôm lấy thành chủ các nàng…… Ảo giác, tuyệt đối là ảo giác! Chấp Tố ôm ngực, thất tha thất thểu, mắt đầy kim tinh theo sát bọn tỷ muội, đi xa .
Đó đương nhiên không phải ảo giác, cả Diệp Cô Thành cũng cảm thấy rất kinh hỉ, y thoáng bình phục tâm tình một chút, lúc này mới vỗ vỗ đầu Cung Cửu, hỏi:“Đây đến tột cùng là chuyện gì hả?”
“Ai,” Cung Cửu thở dài nói:“Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng bây giờ ta gặp được ngươi, liền an tâm nha.” Nói xong hắn cọ cọ Diệp Cô Thành, ngữ khí vừa như oán giận, lại như làm nũng, còn mơ hồ mang theo tiếng thở dài nhẹ nhõm, nói:“A thành, ta tỉnh lại không thấy ngươi, gấp muốn chết luôn. Sau lại phát giác đời này hết thảy đều thay đổi, ta càng lo là, nếu nhỡ ngươi không biết ta, thậm chí cũng không A Thành của ta…… May mắn may mắn, cuối cùng cũng không đến mức hỏng bét a.”
Diệp Cô Thành lúc này đã định tâm, tóm lại hai người bọn họ vẫn là bọn họ, như vậy chuyện khác đều không là gì cả. Y cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói:“Ngươi và ta hoặc nên hảo hảo hợp kế một phen.”
Cung Cửu gật gật đầu, liền nắm tay Diệp Cô Thành kéo vào một sân hắn dừng chân trong kinh thành. Sân này cỏ hoang um tùm, khắp nơi đều có mùi ẩm mộc, chẳng phù hợp phong cách của Cung Cửu chút nào, điều này làm Diệp Cô Thành cảm thấy có chút kỳ quái. Cung Cửu nhìn ra nghi hoặc không tiếng động của y, đành bất đắc dĩ cười cười, nói:“A Thành, chúng ta hình như đã đến một trời đất khác, không còn như lúc trước .”
Diệp Cô Thành gật đầu nói:“Ta biết.” Cung Cửu còn nói:“Nay tình hình lại rất tương tự với tình huống trước khi ta sống lại, lúc này thế lực của ta ẩn rất sâu, không tốt làm động tác quá lớn, trong kinh thành lại ngư long hỗn tạp, nên ta không phát huy được, chỉ có thể ủy khuất ngươi chấp nhận một phen .”
Diệp Cô Thành vỗ vỗ mu bàn tay Cung Cửu, nói:“Không sao cả. Chỉ là tình hình trước mặt không đơn giản như thế, ngươi cũng biết ta sắp đấu với Tây Môn Xuy Tuyết chứ?”
“Đêm Trăng tròn, Tử Cấm Đỉnh……” Cung Cửu than thở, thật sâu ngóng nhìn Diệp Cô Thành, nói:“Nay đã vào tháng chín, mà mười lăm tháng chín chính là ngày quyết chiến. Đối với việc này, A Thành ngươi muốn thế nào?”
Diệp Cô Thành nói:“Với ta mà nói, giúp Nam Vương phủ mưu phản chỉ là sai lầm, nưng việc đã đến nước này, bỏ chiến mà đi cũng không thể làm, cho nên ta muốn bóc trần việc này, mượn cơ hội bứt trở ra.”
Cung Cửu cười nhẹ nói:“Đúng cực, phải nhân cơ hội này giải quyết phụ tử Nam Vương, nếu không Bạch Vân thành sẽ hậu hoạn vô cùng. Nhưng ngươi cũng không thể ra mặt, việc này có thể mượn sức Lục Tiểu Phụng.”
Diệp Cô Thành cũng nghĩ như vậy, có Lục Tiểu Phụng tại, chuyện này cũng không khó giải quyết, chẳng qua,“Đối với đế vị, ngươi muốn thế nào?”
Cung Cửu không chút để ý cười nói:“Ta vốn làm Hoàng đế chán rồi, tự nhiên không có hứng thú lại mưu triều soán vị lần nữa. Đợi việc này xong, chúng ta liên thủ giết sư phụ ta, dàn xếp hảo tiểu muội và lão cha của ta, sau đó trở về Bạch Vân thành định cư, cứ đi chu du thiên hạ, chẳng phải tốt lắm sao?”
Diệp Cô Thành thản nhiên cười nói:“Rất tốt. Chúng ta lập tức đi tìm Lục Tiểu Phụng à?”
“Không,” tròng mắt Cung Cửu chuyển chuyển, cười tủm tỉm nói:“Chúng ta tìm Tây Môn Xuy Tuyết và lão bà nhi tử của hắn trước đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]