Chương trước
Chương sau




Công đạo quả thật thường ờ trong lòng người, thế nhưng công đạo có phải chính là chân tướng không? Vậy lại là chuyện khác à nha.

Vô luận là Hoàng đế đột nhiên giao đại quyền cho Nam Vương, hay là Nam Vương phủ dời hết đến kinh thành, đều lộ ra đủ loại chuyện không tầm thường.

Mặc dù Lục Tiểu Phụng cũng không tin hết vào lời Cung Cửu nói, nhưng lần theo sự thay đổi quỷ dị trong triều đình gần đây, Lục Tiểu Phụng cũng có thể nhìn ra được…… Hoàng đế khác xưa .

Hoàng đế đến tột cùng là khác xưa thế nào, là trải qua ám sát mà thay đổi tính cách, hay căn bản đã đổi thành người khác?

Đây thật là một chuyện kinh thiên động địa, đại án sát gia diệt tộc. Nhưng Lục Tiểu Phụng để ý sao? Hắn vốn là lãng tử phiêu bình, không nhà không tộc, cho nên, thứ hắn để ý chỉ có chân tướng.

Bất quá tuy Lục Tiểu Phụng là lãng tử, cũng không có nghĩa là bây giờ hắn còn là một nam nhân độc thân, bởi vì bên người hắn vẫn có một người trường kỳ đi theo không rời không bỏ, chính là Sa Mạn xuất quỷ nhập thần……

Sa Mạn không thể nghi ngờ là một nữ nhân mĩ lệ mà thông minh, hơn nữa nàng còn có một đặc điểm tối rõ ràng, chính là cứng cỏi và quả quyết. Đừng nhìn bề ngoài Sa Mạn nũng nịu, một khi nàng nhắm vào một mục tiêu, liền không dễ dàng bỏ qua, hơn nữa Sa Mạn làm chuyện gì cũng rõ ràng lưu loát, đặc chất này…… Thật sự người khác muốn học cũng học không được.

Từ sau khi Cung Cửu “Đưa” Sa Mạn “cho” Lục Tiểu Phụng, quan hệ giữa Sa Mạn và Cung Cửu cứ như có như không — có lẽ nên nói vầy, Sa Mạn bị Cung Cửu nuôi thả.

Cung Cửu đương nhiên biết Sa Mạn nữ nhân này không đơn giản, đặt bên người rất nguy hiểm, cứ dứt khoát thả nàng ra ngoài “gây tai họa” cho Lục Tiểu Phụng đi. Huống hồ trước khi đưa Sa Mạn cho Lục Tiểu Phụng, Cung Cửu đã cẩn thận giải thích cho Sa Mạn biết quan hệ giữa họ: từ nay về sau Sa Mạn được coi là người nửa tự do, nếu nàng muốn theo đuổi hạnh phúc, Cung Cửu sẽ không ngăn nàng; Nhưng Sa Mạn cũng hiểu được, trước lúc đó, nàng phải trả hết ân nghĩa nàng nợ Cung Cửu trước — bởi vì Cung Cửu vừa không thích thiếu người, càng không thể dễ dàng tha thứ người khác thiếu hắn .

Kỳ thật Sa Mạn phi thường vừa lòng với cách làm của Cung Cửu, còn có một ít cảm kích. Dù sao Sa Mạn vốn chỉ là một tiểu cô nương lưu lạc thanh lâu, nếu không phải nàng “Ánh mắt độc đáo” dính vào Cung Cửu, Cung Cửu lại bảo người ta dạy nàng không ít bản lĩnh, còn “Hào phóng ” thả nàng đi ra rèn luyện, nếu không Sa Mạn muốn từ chim sẻ biến thành Phượng Hoàng…… con đường kia hãy còn dài.

Mà hiện nay, trải qua một loạt sự kiện, Sa Mạn dĩ nhiên đã thoát thai hoán cốt, lại tự tin tràn đầy: Lấy trí tuệ và diện mạo của nàng, tương lai nhất định sẽ nằm trong tay chính nàng. Bởi vì Sa Mạn rốt cục hiểu ra một đạo lý: Nữ nhân không thể hoàn toàn dựa vào nam nhân, chỉ có bản lĩnh và năng lực của mình, mới vĩnh viễn không phản bội mình.

Về phần nam nhân, là để nắm trong tay: Có thể nắm trong tay đương nhiên tốt, nếu không nắm được, không phải còn rất nhiều nam nhân khác hay sao?

Mục tiêu hiện tại của Sa Mạn đương nhiên là Lục Tiểu Phụng, trước khi nàng tìm ra người thích hợp hơn, khẳng định sẽ không tha cho nam nhân này — Sa Mạn đã cơ bản thăm dò ra tính tình và thói quen của Lục Tiểu Phụng, loại lãng tử “Chỉ cần nữ nhân không đạp trúng điểm mấu chốt của hắn, hắn sẽ không ra tay với nữ nhân” như Lục Tiểu Phụng, cộng thêm thương hương tiếc ngọc, yêu hoa bảo vệ hoa, kỳ thật chính là loại nam nhân nữ nhân dễ chưởng khống nhất, có một không hai nha.

Đương nhiên, trong “Sa Mạn bảo điển” mà Sa Mạn tự mình tổng kết, dĩ nhiên xếp Cung Cửu vào hạng “nam nhân mà nữ nhân khó theo nhất” vào vị trí đầu tiên: Cung Cửu chẳng những sức mạnh cường đại, còn tiền tài quyền thế ngập trời, thêm vào hắn tâm ngoan thủ lạt, giỏi về lợi dụng người khác, vả lại hoàn toàn không biết cái chi gọi là thương hương tiếc ngọc…… Mà càng nghiêm trọng hơn, Cung Cửu thích nam nhân, cho nên nữ nhân nên tự động tự giác cách hắn xa một chút thì tốt hơn.

Vì thế kỳ thật Sa Mạn đã bày kế hoạch tốt vì tương lai của nàng, đợi xử lí hết chuyện hoàng thất này xong , nàng liền triệt để tự do .

Bất quá Lục Tiểu Phụng vừa cáo biệt với Cung Cửu Diệp Cô Thành hai người, liền nghênh diện gặp gỡ Sa Mạn, hắn thật sự suýt giật đứt đôi ria mép của mình, chỉ có thể bất đắc dĩ sờ sờ mũi, nói:“Sa Mạn…… Lần này sao nàng lại tìm được ta nữa?”

Sa Mạn đương nhiên không có khả năng nói là Cung Cửu truyền tin cho nàng, tuy rằng mỗi lần Lục Tiểu Phụng thất bại trong việc vứt Sa Mạn qua một bên đều có Cung Cửu vô hình giúp đỡ, nhưng chuyện này lòng hiểu là được khỏi nói ra miệng…… Nói ra cũng không nên, vì thế Sa Mạn nở nụ cười như chuông bạc, nói:“Nơi nào rượu thơm nhất, Lục Tiểu Phụng ở đấy. Ta muốn tìm ngươi không phải rất đơn giản sao?”

Lục Tiểu Phụng suy sụp mặt, khổ ha ha nói:“Ta cũng thật phục ngươi, cô nãi nãi, được rồi, ngươi cũng đã đến, chúng ta liền cùng nhau tra án đi.” Kể ra cảm giác của Lục Tiểu Phụng đối với Sa Mạn cũng thật phức tạp: Hắn biết Sa Mạn và Cung Cửu khẳng định có liên hệ, nhưng muốn bày tay bắt bên người Lục Tiểu Phụng…… là chuyện đơn giản vậy sao? Lục Tiểu Phụng tuy ai đến cũng không cự tuyệt, nhưng đồng thời cũng là ai đến cũng không sợ.

Lục Tiểu Phụng cũng có một khéo của mình, nếu không hắn sớm đã biến thành con gà chết rồi, sao còn có thể sống tốt vậy chứ? Bất quá Cung Cửu cũng thực hiểu Lục Tiểu Phụng, cũng nhờ phúc hắn từng sống hai đời, Cung Cửu đương nhiên biết, vừa vừa vặn vặn, Sa Mạn chính là loại nữ nhân chuyên khắc Lục Tiểu Phụng.

Kỳ thật Sa Mạn cũng khắc Cung Cửu luôn, cho nên Cung Cửu mới không muốn dây dưa nhiều với nàng.

Sa Mạn thực biết chừng mực, tuyệt không sẽ đạp vào điểm mấu chốt của Lục Tiểu Phụng, cũng không hỏi bậy, nàng chỉ biểu hiện trí tuệ và năng lực của nàng lúc cần thiết, cho Lục Tiểu Phụng sự trợ giúp nhất định, nhưng cũng không tự cao tự đại đi ảnh hưởng thậm chí làm lệch suy nghĩ của Lục Tiểu Phụng. Nhưng trong nhiều thời điểm vô thức, nữ nhân như vậy lại ảnh hưởng rất nhiều đến nam nhân — bởi vì đó là một loại ảnh hưởng vô thanh vô tức, cái đó gọi là tiềm di mặc hóa(thay đổi trong lúc vô thức).

Lục Tiểu Phụng không muốn tín nhiệm Sa Mạn, lúc nên săn sóc Sa Mạn thực ôn nhu, lúc nên nghịch ngợm lại thực xinh đẹp, lúc nên thông minh lại rất cẩn thận, lúc nên dũng cảm lại thực quả quyết, thật sự hợp khẩu vị của Lục Tiểu Phụng quá mức, dần dà liền có chút không muốn xa rời .

Cho nên Sa Mạn thuận lý thành chương cùng Lục Tiểu Phụng tra án, “Án tử” lúc này, thật sự không thể sơ sẩy — vô luận là đối với Lục Tiểu Phụng, Sa Mạn, hay với Cung Cửu mà nói, đều giống nhau.

Cung Cửu đã trải cho Lục Tiểu Phụng một con đường đi đến chân tướng tốt nhất: Bất quá con đường này không phải tươi sáng tốt đẹp, trái lại là bụi gai đầy rẫy, nguy cơ tầng tầng — dù sao Lục Tiểu Phụng không phải thích mạo hiểm à, vậy để hắn mạo hiểm đi, đường đi thuận lợi quá, chỉ sợ Lục Tiểu Phụng lại sinh hoài nghi thêm.

Bất quá Cung Cửu đương nhiên không có khả năng không chuẩn bị một kế hoạch dự phòng, án tử Lục Tiểu Phụng tra ra “Hoàng đế thật giả” chỉ là một bước trong đại nghiệp tạo phản của Cung Cửu mà thôi, án tử này vốn là thật mà, Hoàng đế quả thật cũng là giả, sở dĩ muốn Lục Tiểu Phụng tra, đơn giản là vì danh khí Lục Tiểu Phụng lớn a: Trong mấy năm nay, hắn đầu tiên là phá âm mưu của Hoắc Hưu người giàu có nhất thiên hạ, lại diệt thêu hoa đạo tặc Kim Cửu Linh tổng Bộ đầu Lục Phiến Môn, tiếp đó dính vào chuyện của Tây Phương Ma Giáo thần bí nhất giang hồ…… Như vậy kế tiếp để Lục Tiểu Phụng bóc trần Đại án “Thay cà đổi cột”của hoàng thất, chẳng phải chính là chuyện tối hợp lí à? Người trong thiên hạ đều sẽ vui vẻ tin tưởng kết luận của một cao thủ phá án thanh danh hiển hách.

Nhưng muốn lật đỗ ngôi vị hoàng đế không phải chỉ bằng một chân tướng là có thể, trên thực tế Cung Cửu còn âm thầm liên lạc một ít trọng thần và các tướng quân đồng loạt thúc đẩy việc này, cho nên Cung Cửu và Lục Tiểu Phụng kỳ thật đều bận rộn chuyện của mình.

Bất quá…… Trước đó, Cung Cửu và Diệp Cô Thành còn phải đến Vạn Mai sơn trang một chuyến để tìm Tây Môn Xuy Tuyết: Vì sao phải tìm hắn à? Bởi vì Cung Cửu đến nhờ Tây Môn Xuy Tuyết bảo hộ Lục Tiểu Phụng, dù sao Lục Tiểu Phụng lợi hại đến đâu cũng chỉ có một mình, mà bên Nam Vương lại có không ít thế lực, nếu không cẩn thận một chút, khiến Lục Tiểu Phụng bị bọn Nam Vương giải quyết, Cung Cửu thật khó tìm ra một cao thủ phá như hắn án.

Nhưng Tây Môn Xuy Tuyết cũng chỉ có một mình, chẳng lẽ hắn không cùng Lục Tiểu Phụng bị giải quyết hết à?

Chớ có quên, sau lưng Tây Môn Xuy Tuyết còn có một Ngọc La Sát “Ái tử thành cuồng” mà, năng lực của Tây Phương Ma Giáo lớn ra sao, Cung Cửu từ trước đến nay đều không dám nửa phần xem nhẹ .

Nhưng Tây Môn Xuy Tuyết chịu ra tay giúp sao? Từ xưa đến nay gã chỉ biết giết người chẳng biết cái chi gọi là bảo vệ, bảo gã bảo vệ Lục Tiểu Phụng…… có khả năng à?

Vạn Mai sơn trang vẫn là Vạn Mai sơn trang trước kia, Khi Cung Cửu và Diệp Cô Thành dắt tay nhau tới khiến mang đến cho Vạn Mai sơn trang một phen náo nhiệt lần nữa.

Lúc này Tây Môn Xuy Tuyết vẫn là kiếm khách bạch y như tuyết kia, thế nhưng vô luận là Cung Cửu hay Diệp Cô Thành đều có thể cảm nhận ra, Tây Môn Xuy Tuyết đã có thêm rất nhiều tình cảm so với trước đây.

Giống như có một làn gió mát ôn nhu thổi tan lớp băng, cả khí thế của Tây Môn Xuy Tuyết cũng nhu hòa rất nhiều.

Đã không có quyết chiến đêm trăng tròn nơi Tử Cấm Đỉnh, Tây Môn Xuy Tuyết rốt cục không biến thành Kiếm Thần không giống phàm nhân kia, nhưng không có nghĩa là kiếm đạo của hắn dậm chân tại chỗ — nay Tây Môn Xuy Tuyết thần quang nội liễm, kiếm ý quanh thân xoay chuyển như ý, hiển nhiên đã ngộ ra kiếm đạo của chính hắn.

Xem ra vô luận là đạo tuyệt tình hay đạo hữu tình, chung quy là trăm sông đổ về một biển. Tây Môn Xuy Tuyết nhất định sẽ trở thành một trong những cường giả võ đạo cao nhất, mệnh định như thế, không vì ngoại vật mà đổi.

Tây Môn Xuy Tuyết nhìn thoáng qua Cung Cửu và Diệp Cô Thành mười ngón giao nhau, cười cực nhẹ nói:“Xem ra hảo sự của hai vị đã thành, nhưng lại thiếu ta một ly rượu mừng.” Sau đó liền ra hiệu cùng vào viện đình tụ họp.

Tây Môn Xuy Tuyết như vậy thật khiến Diệp Cô Thành hiếu kì cực kì, thế nhưng Diệp Cô Thành cảm thấy hứng thú với Tây Môn Xuy Tuyết, rõ ràng đã khiến Cung Cửu chẳng sảng khoái chút nào, vì thế Cung Cửu liền cười tủm tỉm nói:“Ta và A Thành…… Ngày trước vội vàng nên không mời ai, tương lai nếu có cơ hội, tuyệt không quên ly rượu mừng này của trang chủ đâu. Ngược lại là khoảng thời gian trước ta vốn nghe nói Vạn Mai sơn trang có hỉ sự, ta còn đặc biệt chuẩn bị một phần đại lễ, cuối cùng lại phải vứt qua một bên, quả nhiên đáng tiếc a.”

Diệp Cô Thành hung hăng nhéo tay Cung Cửu một cái: biến thái chết tiệt thật là vạch áo cho người xem lưng, kích thích Tây Môn Xuy Tuyết rất thú vị sao?

Bất quá Tây Môn Xuy Tuyết lại thực thản nhiên nói:“Ta cùng tôn cô nương không duyên thiếu phận, vì thế không muốn cưỡng cầu.”

Cung Cửu cười càng sung sướng, nói:“Nghe nói lúc tôn cô nương rời khỏi Vạn Mai sơn trang, trang chủ từng nhận lời sẽ vì nàng làm một chuyện?”

Ánh mắt Tây Môn Xuy Tuyết sắc lên, lạnh lùng đảo qua Cung Cửu, nói:“Lời ấy  có ý gì?” Hắn có thêm tình cảm, cũng không có nghĩa là Tây Môn Xuy Tuyết dễ chọc.

Cung Cửu ôn hòa cười nói:“Trang chủ thỉnh an tâm một chút, chỉ là ngày trước ta lấy ba điều kiện đổi lấy hứa hẹn của trang chủ cho tôn cô nương, không biết trang chủ có thực hiện không?”

Tây Môn Xuy Tuyết liếc Diệp Cô Thành một cái, lạnh nhạt nói:“Chuyện gì?”

“Lục Tiểu Phụng đang tra án ở kinh thành, thập phần nguy hiểm, ta hy vọng hắn sống.” Cung Cửu nhận chân mà nghiêm túc nói.

Tây Môn Xuy Tuyết tất nhiên đáp ứng Cung Cửu, nhưng hắn vẫn nói “Ta chỉ biết giết người, không biết bảo vệ người, nếu có kẻ muốn giết Lục Tiểu Phụng, ta liền sát” Nói như vậy, Cung Cửu vừa lòng vạn phần với kết quả này.

Trên thực tế tuy Tây Môn Xuy Tuyết đáp ứng sẽ giúp Tôn Tú Thanh làm một chuyện, nhưng Cung Cửu cũng không dám lợi dụng ước định này làm chuyện quá phận, dù sao hắn cũng không muốn đắc tội Tây Môn Xuy Tuyết và Ngọc La Sát sau lưng y, cho nên điều kiện này quả thật là giai đại vui mừng a — Lục Tiểu Phụng vốn là hảo bằng hữu của Tây Môn Xuy Tuyết, Tây Môn Xuy Tuyết có tình cảm tự nhiên cũng không muốn nhìn thấy Lục Tiểu Phụng gặp chuyện không may .

Nhưng Diệp Cô Thành từ trước đến nay luôn bên cạnh Cung Cửu, tận mắt nhìn thấy hết thảy, biết được tiền căn hậu quả quả nhiên khắc sâu lý giải với trình độ không phúc hậu của Cung Cửu: Cung Cửu có xài ba điều kiện giao dịch với Tôn Tú Thanh đâu, hắn chỉ tặng Tôn Tú Thanh một tòa đại trạch viện, mấy sản nghiệp phong phú, sau đó lại nói cho Tôn Tú Thanh một nội tình, liền khiến tôn cô nương một mặt hoan hỉ một mặt đầy căm phẫn, thuận lợi chiếm được lời hứa của Tây Môn Xuy Tuyết.

Như vậy mấu chốt chính là, nội tình kia tột cùng là cái gì nhỉ?

Nguyên lai, Cung Cửu trực tiếp dùng ví dụ hắn và Diệp Cô Thành tương thân tương ái, ám chỉ cho Tôn Tú Thanh biết Ngọc La Sát có “Ý gây rối” với thân sinh nhi tử của gã, tức Tây Môn Xuy Tuyết — Cung Cửu dẫn đường như vậy, quả thật khiến Tôn Tú Thanh càng nghĩ càng cảm thấy có lý: Nếu không phải Ngọc La Sát có ý này với Tây Môn Xuy Tuyết, làm gì cứ luôn bám riết không tha phá hư nhân duyên giữa nàng và Tây Môn Xuy Tuyết chứ? Thậm chí còn dùng phương thức quá đáng như giả chết để thử Tây Môn Xuy Tuyết…… suy nghĩ các chi tiết một lần, cuối cùng Tôn Tú Thanh “Bừng tỉnh đại ngộ” nghiến răng nghiến lợi không thôi, nàng sau khi biết Lục Tiểu Phụng gặp nguy hiểm, liền thập phần hào phóng “nhường lại” hứa hẹn của Tây Môn Xuy Tuyết – Suy nghĩ của Tôn Tú Thanh chính là: So với việc để gia hỏa đáng giận Ngọc La Sát kia “đạt được Âm mưu”, không bằng để Tây Môn Xuy Tuyết sống bên cạnh Lục Tiểu Phụng đi!

Kết quả là, tư tưởng của Tôn Tú Thanh cô nương liền bất tri bất giác bị Cung Cửu quẹo lệch. Mỗi khi nghĩ đến ‘nội tình’ này, Diệp Cô Thành đều bội phục sức tưởng tượng thiên mã hành không và năng lực bịa chuyện của Cung Cửu từ đáy lòng, thuận tiện còn âm thầm cười to ba tiếng.

Để Tây Môn Xuy Tuyết đi bảo hộ Lục Tiểu Phụng, Cung Cửu và Diệp Cô Thành, Tôn Tú Thanh cùng Tây Môn Xuy Tuyết đều cảm thấy hai bên đều vui, nhưng không có nghĩa là Ngọc La Sát cũng nghĩ như vậy. Vì thế, khi Cung Cửu và Diệp Cô Thành tay trong tay vừa rời khỏi Vạn Mai sơn trang không xa, liền nghênh diện gặp gỡ Ngọc La Sát chờ đợi đã lâu.

Chỉ nghe Ngọc La Sát cười lạnh một tiếng, nói:“Cửu công tử thật ngông nghênh, còn chưa đăng cơ làm vua, lại dám sai sử nhi tử của bổn tọa làm việc à? !”

Cung Cửu cũng cười cười, ôn hòa nói:“Liền tính là Hoàng đế, cũng không thể sai sử Thiếu giáo chủ Tây Phương Ma Giáo a, ngọc giáo chủ lo lắng nhiều quá rồi.” Nói xong hắn chuyển đề tài, nói tiếp:“Lại nói nha, ngọc giáo chủ còn phải cảm tạ bản công tử à nha, chuyện lần này, Tây Môn trang chủ và Tôn Tú Thanh cô nương coi như thật sự chẳng còn nửa phần liên hệ, hơn nữa tôn cô nương nhường lại ước định cho ta, coi như là tự tay chặt đứt tia tình nghĩa Tây Môn trang chủ dành cho nàng, như thế chẳng phải ngọc giáo chủ…… Không cảm thấy cao hứng sao?”

Ngọc La Sát hơi nheo mắt lại, gắt gao nhìn chằm chằm Cung Cửu, thật lâu sau mới nói:“Hảo một cửu công tử không bỏ sót điều gì, bổn tọa lúc trước quả nhiên coi thường ngươi.” Gã dừng trong chốc lát, nhìn nhìn Diệp Cô Thành, lại nói với Cung Cửu:“Chuyện tới đây, chúng ta cần hảo hảo nói chuyện .”

Cung Cửu thản nhiên gật đầu nói:“Quả thật như thế.” Hắn biết Ngọc La Sát ngôn ngụ ý muốn cùng hắn “Một mình” Nói chuyện, nhưng Cung Cửu đương nhiên không có khả năng buông tay Diệp Cô Thành ra, cho nên hắn chẳng động đậy gì.

Ngọc La Sát thấy thế, ngữ mang trào phúng cười:“Thế nào, cửu công tử lo bổn tọa gây bất lợi với ngươi? Còn muốn Diệp thành chủ tùy thân hộ giá sao?”

Cung Cửu thản nhiên đáp lại:“Không sai, bản công tử tuy tự phụ, cũng không dám tự kiêu võ công có thể hơn ngọc giáo chủ.” Nói xong hắn bật cười, ngạo nghễ nói:“Nhưng lần này ta và Bạch Vân thành chủ nắm tay một lòng, phóng nhãn thiên hạ, thật sự không ai có thể động được chúng ta.”

Diệp Cô Thành khen ngợi nhìn Cung Cửu một cái: Lời khí phách thế, ca thực thích.

Mắt thấy sắc mặt Ngọc La Sát đã có chút không tốt, Cung Cửu cũng thừa thắng xông lên, lật ngược ván cờ, nói:“Vừa vặn phía trước cách đây không xa có một ám đà của bản công tử, ngọc giáo chủ, không bằng chúng ta đi vào nói chuyện? Nếu ngọc giáo chủ lo bản công tử mưu hại ngươi, cũng có thể kêu Tây Môn trang chủ ra, bảo hộ bên người ngươi, bản công tử liền đứng đây kính chờ tin lành.” Ngọc La Sát, ngươi hâm mộ ghen tị đi, A Thành nguyện ý cùng A Cửu, Tây Môn Xuy Tuyết cũng chưa chắc nguyện ý cùng ngươi đâu nha.

___________________________

Đoàn ma là bánh giống thế này này
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.