Chương trước
Chương sau




Buổi tiệc tối đón gió tẩy trần cho Bạch Vân thành chủ liền long trọng mà mở màn, nhưng cuối cùng lại lấy các phương thức thăm dò, thích khách cùng sự “Càn quấy” của vị thế tử ái thiếp nào đó khiến người ta ê cả răng mà kết thúc.

Nam Vương chung quy vẫn có chút thuộc tính của lão hồ ly, mắt thấy một đống thi thể trộn chung với thức ăn, mấy mẫu nhỏ và máu tươi văng tung tóe, nhưng vẫn có thể khí thế bất phàm cười cười, rất dũng cảm tuyên bố tiệc tàn, cũng không thất thố chi hết…… Đối với điều này, Diệp Cô Thành không khỏi nghĩ: xem ra huyết thống hồ ly nhà Cung Cửu vẫn được di truyền rất vững, khó trách người nào người náy đều muốn soán vị a.

Đến nước này, Bạch Vân thành chủ tạm ở lại Nam Vương phủ, nhóm kiếm tì theo hầu được an bài trong viện nữ quyến, mà Nam Vương thế tử vì “Tôn sư trọng đạo”, liền muốn đích thân dẫn đường cho Diệp Cô Thành đến khách phòng, Cung Cửu đương nhiên không có khả năng không đi theo, hắn còn phải “Hảo hảo mà bảo vệ” Nam Vương thế tử mà, không phải sao?

Kết quả là, ba người liền sát cánh bên nhau lần nữa, không khí…… Thật không tính là tốt, ngay cả ánh trăng non nơi chân trời cũng bị bầu không khí này làm rối rắm mà trực tiếp trốn vào sau đám mây.

Nam Vương thế tử thật rất rất bất mãn Công Tôn đại nương, nhưng hắn dù gì cũng là lớn lên dưới sự giáo dục về những quyền mưu tính kế, hắn càng nghĩ, chỉ có thể đoán rằng: sở dĩ Công Tôn đại nương làm ra sự tình quỷ dị thế này, hẳn là sợ hắn thiên hướng Diệp Cô Thành, phải không?

Dù sao giữa Công Tôn đại nương và Diệp Cô Thành có thù oán, có lo lắng này cũng có thể lý giải, bất quá…… Nam Vương thế tử âm thầm cắn răng nghĩ: Hắn không thiên hướng Diệp Cô Thành mới quái đó, về phần Công Tôn đại nương nha…… Đợi hắn đăng cơ xong khẳng định sẽ lập tức báo thù vì gã tình nhân không may mắn của sư phụ yêu dấu, giết quách lão bà đáng ghét này đi! hừ, bất quá nghĩ tình Công Tôn đại nương coi như cũng làm một chuyện tốt, ả dùng hạt dẻ rang đường giải quyết luôn gã “tình nhân của Bạch Vân thành chủ” vốn có hắn rồi thì cũng không nên tồn tại, cho nên Nam Vương thế tử quyết định ban phát lòng từ bi để ả được toàn thây.

Không biết rằng Cung Cửu lúc này cũng đang lật lại hồi ức kiếp trước đề tìm dấu vết: Đáng tiếc đời trước hắn hoàn toàn không biết Diệp Cô Thành khả ái như vậy, cho nên khi đó Cung Cửu chẳng chú ý nhiều đến chuyện của A Thành nhà hắn a…… Nam Vương thế tử đáng chết này cùng A Thành rốt cuộc có cái gì “hấp dẫn nhau” không? Đời trước quan hệ sư đồ giữa Diệp Cô Thành và Nam Vương thế tử thân mật hơn nhiều so với kiếp này, bọn họ có thể phát sinh chuyện gì cũng nói không chừng nha !

Cung Cửu nghĩ như vậy, không khỏi càng nghĩ càng nhiều: Dạy người ta luyện kiếm không tay nắm tay là không được, A Thành nhà hắn lại mặt lạnh tâm nóng, còn dễ mềm lòng, mà Nam Vương thế tử này, bộ dạng thật sự khá tốt…… Còn ngẫm lại đời trước Diệp Cô Thành hiệp trợ Nam Vương phủ soán vị, đời này thì tương trợ Cung Cửu — thật sự rất tương tự…… Nha phi! Nam Vương thế tử thứ ăn hại kia sao có thể đánh đồng với cửu công tử thiên tư tung hoành chứ? ! Nghĩ đến đây, ngọn lửa trong lòng Cung Cửu “Sưu” một tiếng liền bùng lên, cháy cao thật cao, ánh mắt hắn nhìn về phía Nam Vương thế tử suýt nữa phóng ra cả dao nhỏ: đường đệ thân mến của ta…… Ngươi chết chắc rồi !

Về phần Diệp Cô Thành, y lại không phát hiện chút tiểu xuân tâm nảy của Nam Vương thế tử, thứ nhất y căn bản không lấy mắt nhìn kĩ người ta, bởi vì không tất yếu nha, trong lòng Diệp Cô Thành sớm đã dán lên mặt Nam Vương thế tử cái mác “Người chết” rồi — Cung Cửu đã nói hết toàn bộ kế hoạch cho Diệp Cô Thành biết, đối với hai bên đấu đá, đẳng cấp của Nam Vương thế tử trước mặt Cung Cửu thật chẳng đủ nhìn, hắn không chết thì ai chết đây? Thứ hai, hai má ửng đỏ, ánh mắt tỏa sáng cùng “Thổ lộ” tùy tiện mơ hồ kia của Nam Vương thế tử, hết thảy đều bị Diệp Cô Thành coi là do sùng bái, Bạch Vân thành chủ đi đến nơi nao mà không được người ta sùng bái chứ, chuyện này cũng quá bình thường rồi .

Chẳng qua…… Diệp Cô Thành liếc liếc Cung Cửu “Ngọt ngào mật mật” kéo Nam Vương thế tử một cái, có cần nhộn nhạo thế không a, chẳng phân biệt thời gian địa điểm nhân vật liền phát tình lung tung là không đúng nha !

Trên thực tế lúc này Diệp Cô Thành thật sự vu oan cho Cung Cửu rồi, phát tình hiển nhiên có một, chỉ thấy tốc độ dẫn đường của Nam Vương thế tử càng ngày càng chậm, giống như hận không thể vĩnh viễn đi không hết đoạn đường này từ đại sảnh đến khách phòng này vậy, hắn còn liên tục dùng ánh mắt cực nhiệt liệt nhìn Diệp Cô Thành, vì thế dưới ánh sáng le lói của những chiếc đèn lòng trải dài khắp con đường, nụ cười của Cung Cửu càng ngày càng vặn vẹo.

Nhưng dù sao, quá trình này không lâu, đi tới đi lui bọn họ cũng bước đến trước phòng khách, Nam Vương thế tử thoáng tiếc nuối dưới đáy lòng trong chốc lát, sau đó liền quay sang nhìn về phía Diệp Cô Thành, còn mang theo vài phần tiếu ý ngượng ngùng, nói:“ phòng khách trước mắt, sư phụ đường xa đến ở, tối nay thỉnh sớm nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai ta liền tìm sư phụ học kiếm, được không nhỉ?”

Diệp Cô Thành vốn không tính dạy Nam Vương thế tử luyện kiếm, nhưng y nghĩ có lẽ cái Nam Vương thế tử gọi là “Học kiếm” chắc là thương lượng “Chuyện quan trọng” đi, liền gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Sau đó, Diệp Cô Thành liền đi thẳng vào phòng khách, lưu lại Nam Vương thế tử và Cung Cửu hai người mắt to trừng mắt nhỏ .

Nam Vương thế tử vốn muốn cùng Diệp Cô Thành trò chuyện thêm đôi câu, thế nhưng không có kết quả, hắn chỉ có thể lại “Lưu luyến không rời” nhìn thoáng qua cửa phòng đã chặt kia, hơi ủ rũ trở về, đi hơn đoạn đường, cũng đã sắp về đến sân thế tử, hắn mới phản ứng kịp: Công Tôn đại nương lão bà này còn đang kéo hắn nha…… Làm gì thế hả, bản thế tử không có nửa phần hứng thú với lão bà đây nha!

Vì thế Nam Vương thế tử dùng sức rút lại tay hắn, miễn cưỡng cười:“Đại nương…… Phụ cận không có người ngoài, ngươi và ta không cần tiếp tục…… Như vậy ……”

Cung Cửu lập tức buông Nam Vương thế tử ra, trên thực tế vừa rồi hắn cũng có chút thất thần, bằng không…… Hắn mới là thật sự chẳng có chút xíu hứng thú gì với Nam Vương thế tử nha. Bất quá Nam Vương thế tử dám ghét bỏ hắn ư? Cung Cửu lập tức nở một nụ cười tươi như hoa, nũng nịu nói:“Thế tử…… Chẳng lẽ ta không đẹp sao?”

Nam Vương thế tử nghe vậy, nhất thời cả khóe mắt cũng run rẩy lên, chỉ thấy hắn cười cực kỳ khó coi nói:“Đại nương tất nhiên là tuyệt đại giai nhân, nhưng bản thế tử không dám có chút bất kính chi tâm nào với đại nương.” Lão yêu bà a…… Tránh xa bản thế tử chút đi!

Cung Cửu “Lạc lạc ” bật cười, nói:“Thế tử yên tâm, ta cũng không có ý gì khác, chỉ là thế tử…… Ngươi thật sự muốn học kiếm của Diệp thành chủ sao?” Tiểu bạch kiểm, tránh xa A Thành nhà ta chút đi!

Nam Vương thế tử nói:“Đương nhiên, từ nay về sau, Diệp thành chủ chính là sư phụ của bản thế tử.”

Cung Cửu rốt cục thu cười, hắn nhìn Nam Vương thế tử, chậm rãi nói:“Thế tử cũng không nên nghĩ lệch, Diệp thành chủ là bị chúng ta uy hiếp, mới bất đắc dĩ đến tương trợ Nam Vương phủ, y cũng không coi thế tử như đệ tử, thế tử cũng đừng tự mình đa tình nha, cẩn thận hỏng cả đại kế.” Kẻ tự mình đa tình đều chết rất thảm , hiểu không hử?

Nam Vương thế tử cũng nghiêm túc lên, nói:“Đa tạ đại nương nhắc nhở, bất quá Bạch Vân thành chủ là nhân vật cao thâm, y đã đáp ứng hợp tác với Nam Vương phủ rồi, sẽ không đổi ý, đại nương cứ tự lo chuẩn bị chuyện hiến vũ thêm đi, chuyện của Bạch Vân thành chủ không cần quản nhiều, bản thế tử biết phân biệt nặng nhẹ .”

Cung Cửu dừng một chút, lúc này lại nở nụ cười tươi tắn, nói:“Thế tử nói rất đúng, như vậy từ mai ta sẽ không bên cạnh thế tử nữa, mong thế tử cẩn thận một chút.” Cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi, cũng chỉ còn mấy ngày nữa thôi, hừ.

Nam Vương thế tử lúc này mới cảm thấy Công Tôn đại nương vẫn còn một ít thức thời, cười nói:“Đại nương quan tâm chiếu cố, bản thế tử khắc sâu trong lòng, chết không dám quên.” Cuối cùng cũng đuổi được lão yêu bà này đi a.

Vì thế Cung Cửu liền cùng Nam Vương thế tử nhìn nhau cười, thập phần “Hữu hảo” cáo biệt .

Từ sáng hôm sau ngày bạch vân thành chủ vào Nam Vương phủ ở, đã không có Cung Cửu một bên quấy rối, quan hệ sư đồ giữa Diệp Cô Thành và Nam Vương thế tử quả thật xem như “Tiến triển cực nhanh” — đương nhiên, kỳ thật chỉ là suy nghĩ “Nhất sương tình nguyện” của Nam Vương thế tử.

Trong mắt Diệp Cô Thành, Nam Vương thế tử oa nhi này mặc dù có chút dán dính y, nhưng nắm chắc đúng mực cũng không tệ lắm, cũng không phải quá đáng ghét, hơn nữa nhìn ánh mắt hắn luôn sáng ngời trong suốt …… lại là có chút giống nhóm đường đệ muội của Diệp Cô Thành, xem ra lại là một oa nhi bị phong thái của ca thu phục nha. Hơn nữa Nam Vương thế tử vốn cũng là đường đệ của Cung Cửu, nên Diệp Cô Thành cảm thấy y dạy Nam Vương thế tử luyện kiếm kỳ thật cũng không sao, huống hồ thế tử đáng thương này…… bi kịch của nó không còn xa, coi như là săn sóc trước lúc lâm chung đi, ca quả nhiên là người tốt mà.

Đều là đường đệ, mà cuộc đời của đám đường đệ Diệp Cô Thành đều là hài kịch, đường đệ của Cung Cửu lại là bi kịch và thảm kịch, xem ra vẫn là Diệp Cô Thành đường huynh này làm tốt hơn nha.

Mà mái hiên bên kia, mấy ngày nay Cung Cửu ngược rất bận, dù sao ngày lên kinh gần ngay trước mắt, thật sự không thể có nửa điểm bại lộ, vì thế hắn đương nhiên phải xác nhận lại từng trình tự, bảo đảm vạn vô nhất thất. Về phần Nam Vương thế tử cái gì…… Liền tạm thời cho nó tiêu dao mấy ngày đi.

Bất quá ngay trước ngày lên kinh, đợi khi Cung Cửu làm hết mọi chuyện xong, quay đầu chú ý đến chuyện của Nam Vương phủ, lại nhìn thấy…… Ngay trong Nam Vương phủ, dưới tàng cây đầy sắc hoa, Diệp Cô Thành đang dạy Nam viện Vương thế tử luyện kiếm: Quang minh chính đại , tay trong tay a !

Quả nhiên thứ gọi là tình địch tuyệt đối không thể mặc kệ không để ý tới nha!

Cung Cửu mạnh mẽ dồn nén lập tức xúc động xông lên nhấc Nam Vương thế tử ném đi, nghẹn nín thở đến buổi tối, lúc này mới “Sưu” một tiếng nhảy vào phòng Diệp Cô Thành — vốn là, trong mấy ngày này, nhịn nhịn ráng vượt qua, nên mấy hôm nay Cung Cửu cũng chưa “Trao nhận riêng tư” với Diệp Cô Thành, bất quá hôm nay hắn thật sự chịu đầy kích thích, nhẫn không được nữa.

Ban đêm, một hắc ảnh to gan lớn mật nhảy lên giường Diệp Cô Thành…… Nghênh đón hắn tự nhiên là một bảo kiếm hàn quang lẫm lẫm, Cung Cửu lập tức suy sụp mặt, thấp giọng nói:“A Thành…… mới có mấy ngày thôi, ngươi liền di tình biệt luyến, muốn cùng ta đao kiếm va chạm oách nhau à?”

Diệp Cô Thành lúc này mới thấy rõ bộ dáng hắc ảnh, liền thu kiếm, thản nhiên hỏi:“Chuyện gì?” Hơn nửa đêm làm dạ tập còn bò lên giường, ca không rút kiếm mới kỳ quái .

Cung Cửu không nói lời nào, nâng mặt Diệp Cô Thành lên hôn…… Kết quả lạ bị hung hăng đẩy ra, Cung Cửu cảm thấy ủy khuất cực kì, nói:“Vì sao không để ta thân cận…… A Thành ngươi thật làm ta thương tâm aaa.”

Diệp Cô Thành liếc mắt qua chỗ khác, nói:“Bộ dạng này của ngươi, ta không quen.” Biến thái Cung Cửu ngươi đeo cái mặt của bác gái Công Tôn hôn ca, ca không đạp ngươi xuống giường là nể tình lắm rồi đó nha.

Cung Cửu trợn mắt nhìn, sờ sờ mặt mình, lại nhìn nhìn “hai quả núi đáng kiêu ngạo” trước ngực, rốt cục yếu ớt thở dài một hơi, trực tiếp hỏi:“A Thành, ngươi rất có hảo cảm với Nam Vương thế tử sao?”

Diệp Cô Thành không hiểu quái gì nói:“Tự nhiên không có, tại sao hỏi vậy?” Hảo cảm cái gì căn bản khỏi phải bàn nha.

Cung Cửu thấy Diệp Cô Thành phản ứng thế, rốt cục buông xuống hơn nửa tâm, nhưng vẫn nghiêm túc nói:“Hắn đối với ngươi xuân tâm nảy mầm, A Cửu ghen, cho nên A Thành về sau phải tránh hắn xa một chút, biết không.” Liền tính chỉ có chút tia lửa thôi, cũng phải lập tức đạp cho tắt ngúm mới được.

Diệp Cô Thành nghe vậy, trong lúc nhất thời có chút dở khóc dở cười, nói:“Không thể nào, ngươi nghĩ nhiều .” Ngươi nghĩ ai cũng như ngươi, nhộn nhạo thế à.

Mắt Cung Cửu chuyển hai vòng, thầm nghĩ nếu A Thành nhà hắn căn bản không nghĩ đến mặt này, vậy hắn dứt khoát đừng nhắc đến nữa, khiến thằng Nam Vương thế tử kia yêu đơn phương đi, vì thế hắn nhõng nhẽo nói:“Tóm lại ta không thể nhìn ngươi và người bên ngoài thân cận, A Thành là của ta.” Nói xong hắn ôm lấy Diệp Cô Thành, đem mặt chôn vào hõm vai Diệp Cô Thành cọ cọ: Cung Cửu biết khuôn mặt hiện tại của hắn thật sự đã chặt đứt khả năng hoạt động chút chuyện yêu thương nào đó tiếp theo của bọn họ, nhiều nhất chỉ có thể ôm ôm ấp ấp một cái thôi, ai.

Bất quá ôm ôm ấp ấp một cái cũng có vấn đề, Diệp Cô Thành lại đẩy Cung Cửu ra, yên lặng nhìn ngực Cung Cửu, rốt cục nhịn không được hỏi ra miệng:“Ngươi…… làm cái này thế nào?” bộ ngực này giống như thật vậy, ca thật sự không thích muội tử a.

Cung Cửu nhìn theo ánh mắt Diệp Cô Thành, rốt cục hiểu được, hắn không khỏi cười khẽ, bắn cho Diệp Cô Thành một mị nhãn, mềm nhũn nói:“Nếu A Thành muốn biết…… Kiểm tra là được……”

“……”

Vì thế lần dạ tập này cuối cùng kết cục bằng việc một vị tuyệt đại giai nhân nào đó bị Bạch Vân thành chủ đá văng xuống giường.

Chính ngọ Ngày kế, mọi người trong Nam Vương phủ chuẩn bị tốt nghi thức, mọi việc hoàn thành, liền chậm rãi đi đến kinh thành.

Hôm nay là sinh thần của Hoàng đế, chỉ địch danh muốn gặp Nam Vương thế tử — từ khi Nam Vương phát hiện bộ dạng Hoàng đế và con lão giống nhau như đúc, liền nhiều lần từ chối, không để Nam Vương thế tử lên kinh, nhưng lúc này đây…… Đương nhiên là khác, sau lần này, vô luận kết quả thế nào, thiên hạ đã không còn Nam Vương thế tử.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.