Khi Diệp Cô Thành chạy tới Châu Quang Bảo Khí Các, cuộc so kiếm đã bắt đầu.
Kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết vĩnh viễn tiến bước không lùi, hắn tựa hồ chưa từng do dự. Về phần Độc Cô Nhất Hạc, kiếm pháp của lão uy chấn võ lâm hơn mười năm, không biết có bao nhiêu kiếm khách mới muốn thành danh chết dưới kiếm của lão.
Kiếm là vô tình , nhưng người có thể vô tình như kiếm sao?
Diệp Cô Thành cảm thấy chấn động sâu sắc vì trận quyết chiến phấn khích trước mắt này, y đột nhiên cảm thấy trận chiến này rất đẹp — kiếm quang lần lượt thay đổi kia, ánh mắt đều chấp nhất nọ, cùng với loại dũng khí chưa từng có từ trước đến nay này, thật sự rất đẹp.
Xong rồi xong rồi, y lại cảm thấy sinh tử quyết đấu rất đẹp? ! Diệp Cô Thành có loại xúc động ai thán: Chẳng lẽ y thật sự đã trở thành một “người giang hồ đủ tư cách” rồi sao? Người trong giang hồ lấy sát vi mĩ, lấy huyết vi vinh – cái này thật sự rất hung tàn, rất không phù hợp thế giới quan của y a…… Chẳng lẽ về sau y cũng trở nên giống Tây Môn Xuy Tuyết, cảm thấy máu chảy trên mũi kiếm là cảnh trí đẹp nhất nhân gian sao? ! Diệp Cô Thành cảm thấy sau lưng có chút lạnh lẽo.
Nhưng mặc kệ trận quyết đấu này phù hợp thế giới quan của Diệp Cô Thành hay không, nó vẫn là quyết đấu, liền không có khả năng giải quyết bằng hòa bình. Trận quyết đấu lúc này đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tieu-phung-dong-nhan-cuu-kiem/3198109/chuong-25.html