Chương trước
Chương sau
Theo tiếng bước chân của lão Bạch Hầu đi xa, mật thất yên tĩnh trở lại, khoảng không to lớn trước đây vây đầy Yêu Tộc giờ chỉ còn một mình Thẩm Thạch.

Ánh mắt hắn đảo nhanh quanh thạch thất, bất ngờ phát hiện ngoài mình ra, Tiểu Hắc Trư cũng đã đến từ lúc nào, giờ đang nằm cuộn mình trên khối Kim Thai Thạch mà ngáy o..o...

Thẩm Thạch sờ nhẹ đầu Tiểu Hắc Trư, từ lớp lông bóng loáng bên ngoài của nó truyền đến một cảm giác mềm mại, ấm áp, dễ chịu. Nhìn thấy dáng ngủ cúi rụp cả hai cái lỗ tai nhỏ của nó, Thẫm Thạch mỉm cười, đứng lên.

Sau đó, mắt hắn tập trung lên trên trận pháp Kim Khai Thạch, ánh mắt dần có chút nóng bỏng.

Ba năm rồi, hắn đi vào Yêu Giới đã ba năm rồi, ba năm đối với người tu đạo khác mà nói, cũng không phải là một khoảng thời gian dài, nhưng đối với Thẩm Thạch, đích thực là một sự dày vò khó chịu đựng được, sống một ngày dài như một năm. Một người bị ép phải cải trang để sinh tồn trong Yêu Tộc như hắn, mỗi ngày vây quanh đều là Dị Tộc vô cùng tàn ác, loại áp lực này không dễ dàng chịu đựng được.

Trong ba năm, Thẩm Thạch dùng trăm phương ngàn kế, chỉ mong có thể trở về lãnh thổ của Nhân Tộc, nhưng mỗi một lần cố gắng đều khiến hắn hiểu rõ hơn một sự thật đau lòng, con đường trở về Nhân Giới chỉ có một, chính là tòa Thượng Cổ Truyền Tống Pháp Trận, nhưng nơi đó đã biến thành Âm Sát Tử Hải, trong vạn năm nay, không có sinh vật nào có thể đi qua được.

Hôm nay, Thẩm Thạch đã bắt đầu cảm thấy có chút tuyệt vọng, thậm chí hắn còn nghĩ, chẳng lẽ cả cuộc đời này hắn phải chết già trong Yêu Giới hay sao ?! Cho đến hôm nay, khi hắn thấy được trận pháp Kim Thai Thạch, hắn mới cảm thấy thật sự có kì tích xuất hiện !!

Lúc đầu nhìn thấy trận pháp này, trong lòng hắc liền nhận ra một điều, mặc dù nó so với trận pháp trên Yêu Đảo ngày đó nhiều hơn một khối đá, nhưng hình như cả hai hoàn toàn giống nhau, chắc chắn nó chính là một tòa Truyền Tống Trận vượt giới.

Không lẽ, ông trời có mắt, lại cho mình một cơ hội trở lại Nhân Tộc hay sao !!?

Thẩm Thạch nhảy nhanh vào trong trận pháp, nhẹ nhắm mắt lại, ánh sáng màu vàng phát ra từ những tảng đá kia nhẹ nhàng lướt qua người hắn.

Hắn đứng bình thản, bắt đầu hồi tưởng về những việc xảy ra trên Yêu Đảo, chậm rãi nhớ lại cách khởi động trận pháp Kim Thai Thạch ngày hôm đó, có lẽ, tòa trận pháp trước mắt cũng như thế !!!

Hắn đứng yên thật lâu, trong lòng đem từng đoạn kí ức suy gẫm lại một lần, rồi trầm ngâm, một lúc sau, hắn đưa tay sang bên hông, tìm kiếm trong cái túi nhỏ chứa những vật phẩm quan trọng của hắn, sau đó lấy ra một hạt châu màu xám có chút cũ kỹ.

Thiên Phạm Cổ Châu.

Hắn lặng yên nhìn hạt châu tầm thường trong tay mình, ngày đó chính nó giúp mình thoát khỏi ma trảo của Âm Quỷ Vương, còn khởi động Truyền Tống Pháp Trận, chỉ có điều địa điểm truyền tống hơi kì lạ mà thôi.

Nếu thế thì chẳng lẽ ngày hôm nay, viên Thiên Phạm Cổ Châu này sẽ lại một lần nữa trở thành chìa khóa khởi động pháp trận Kim Thai Thạch hay sao??

Mình có thể trở lại Hồng Mông chủ giới, có thể trở lại Nhân Tộc được hay không?

Thẩm Thạch như ngừng thở, tay nắm chặt hạt châu, sau đó đi đến bên cạnh Ngọc Lậu, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đem Thiên Phạm Cổ Châu đến gần nó.

Thanh Khí bên trong Ngọc Lậu vẫn không thay đổi mặc cho thời gian trôi, nhìn vào nó làm cho người ta có cảm giác rằng nó sẽ vĩnh viễn yên tĩnh như vậy, thế nhưng ngay khi Thiên Phạm Cổ Châu đến gần, Thanh Khí bên trong như bị kích thích, bỗng chốc sôi trào lên dữ dội.

Cùng lúc đó, Thẩm Thạch cảm thấy cơ thể mình như bị kéo căng ra, ngay cả bàn tay cũng bắt đầu run rẩy.

Thế nhưng, tất cả những việc phát sinh chỉ vẻn vẹn dừng lại ở đó, Thanh Khí đang chấn động kia chẳng biết tại sao lại trở nên yên ổn, không còn phản ứng gì với Thiên Phạm Cổ Châu, cho dù Thẩm Thạch đem Thiên Phạm Cổ Châu tới sát bên Ngọc Lậu, thậm chí chạm lên mặt ngoài của nó, thì Thanh Khí bên trong cũng không có hiện tượng nào khác.

Thẩm Thạch thử đi thử lại nhiều lần, thế nhưng cũng chỉ là một kết quả. Cánh cổng mở ra con đường về nhà vừa chợt hé, đã tàn nhẫn khép lại trước mặt hắn.

Nếu như không hy vọng, thì hiện tại hắn sẽ không thất vọng, thậm chí, có đôi lúc hắn có cảm giác như mình mất hết ý chí, đến nỗi hắn không chú ý rằng, ngay trên khối Kim Thai Thạch, Tiểu Hắc Trư bị chấn động bên này làm thức giấc, đôi mắt đờ đẫn nhìn quanh bốn phía, đầu óc hình như vẫn còn mơ hồ không rõ tình hình xung quanh, ngơ ngác một lúc, Tiểu Hắc Trư lại gục xuống, mắt mơ màng chìm vào giấc ngủ.

※※※

Đứng thinh lặng một lúc lâu, Thẩm Thạch mới bớt hụt hẫng, hắn nở nụ cười gượng, thở dài một tiếng, đi đến bên cạnh Tiểu Hắc Trư đang ngủ trên khối Kim Thai Thạch, ngồi xuống.

Ánh sáng màu vàng không mộ tiếng động bất chợt xẹt ngang qua mặt hắn.

Hắn ngồi yên lúc lâu, lát sau, dường như nhớ đến điều gì đó, hắn thò tay vào ngực áo tìm kiếm một hồi, mới lấy ra một quyển trục màu đen.

Hắn nhớ rõ ràng, vật này dùng Thất Diệp Kim Quỳ Hoa và Văn Chương của Yêu Hoàng để phong ấn một công pháp kì bí, toàn bộ được gọi là Âm Dương Chú, mà Thanh Tâm Chú chỉ là một phần trong chú văn của Dương Chú, vậy thì chẳng lẽ nào quyển trục màu đen này còn phong ấn những chú văn khác của Âm Dương Chú ?

Âm Chú hay Dương Chú?

Tâm niệm vừa động, Thẫm Thạch vốn trong lòng còn chút u sầu thì nay lại thêm một phần hy vọng, có lẽ đây là may mắn ông trời ban cho mình. Hắn nghĩ kĩ lại, ngày đó hình như muốn mở quyển trục này phải ấn vào một phiến lá trên Thất Diệp Kim Quỳ Hoa .

Nghĩ như thế, hắn liền duỗi tay ra, nhẹ nhàng ấn vào phiến lá thứ sáu trên đóa hoa, nếu hắn nhớ không lầm, thì cái lá này chính là cơ quan mở ra quyển trục.

Ngón tay hắn nhẹ ấn trên phiến lá kia, thế nhưng quyển trục lại không có động tĩnh gì, ngay cả phản ứng nhỏ cũng không có.

Thẩm Thạch hơi ngạc nhiên, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ cơ quan của quyển trục này mỗi lần khởi động đều khác nhau sao ? Thế rồi, hắn cố gắng bình tĩnh trở lại, theo thứ tự ấn vào các phiến lá còn lại trên Thất Diệp Kim Quỳ Hoa.

Nhưng mà quyển trục kia lại cứ như thờ ờ không thèm phản ứng với hắn.

Chuyện gì xảy ra vậy ? Thẩm Thạch trong lòng hết sức ngạc nhiên, thậm chí còn có chút tức giận, hôm nay hình như hắn gặp xui xẻo hay sao đó, Trận Pháp Truyền Tống về nhà thì không thể khởi động, vất vả tìm được quyển trục Âm Dương Chú lại không có cách nào mở ra.

Hắn cắn răng, tìm cách thử lại. Lần này, hắn không chỉ ấn trên những phiến lá, mà ngay cả đóa Thất Diệp Kim Quỳ Hoa, thậm chí là trên thân quyển trục hắn cũng không bỏ qua chỗ nào, thế nhưng quyển trục kia lại cứ như một khúc cây khô, lặng yên nằm trong tay hắn.

Thẩm Thạch cảm thấy có chút chán nản, bước tới dựa lưng vào Kim Thai Thạch, bất chợt cười khổ, trong lòng thầm nghĩ, năm đó Hắc Phượng tiền bối đạt được quyển trục này, cũng vì không tìm được cách mở nó ra, nhưng lại biết rõ lai lịch bất phàm của Thất Diệp Kim Quỳ Hoa, cho nên đành phải giấu nó bên trong giá gỗ tường kép.

Nhưng vì sao lúc đầu mình lại dễ dàng mở ra cơ quan của quyển trục Thanh Tâm Chú?

Thẩm Thạch hiện giờ lòng rối như tơ, chẳng thấy đường gỡ, hắn chau mày, dựa vào Kim Thai Thạch, bắt đầu hồi tưởng lại lúc hắn có được Thanh Tâm Chú.

Chuyện cũ dường như đã phai mờ, nhưng những điều quan trọng thì hắn vẫn còn nhớ rõ, từ Nam Bảo Phường trong Lưu Vân Thành lấy được cái tiểu bình, rồi từ tiểu bình lấy ra quyển trục màu đen, sau đó dưới ánh nến, hắn thấy hoa văn Thất Diệp Kim Quỳ Hoa trên quyển trục có chút khác thường, liền nhấn vào phiến lá, mở ra Thanh Tâm Chú.

Cả hai lần đều giống nhau, thế nhưng tại sao hôm nay lại không thể mở ra quyển trục ?

Rốt cục vấn đề nằm ở đâu ?

Thẩm Thạch buồn bực lắc đầu, tiếc nuối nhìn quyển trục trong tay, thở dài, rồi lại nhìn lên mái vòm của mật thất, miệng lẩm nhẩm : "Tiểu bình......Quyển Trục......Quỳ Hoa.......... Phiến lá......Mọi thứ đều có đủ, rốt cục là......"

Đột nhiên, hắn nhướng mày, hình như hiểu ra cái gì đó, lập tức ngồi dậy, chau mày, ánh mắt chợt léo lên, lặng im một lát, hắn lại khẽ nói:

"Tiểu bình, đánh nát, quyển trục, ánh nến, Quỳ Hoa, phiến lá...À!" Bất thình lình, cơ thể Thẩm Thạch chấn động, ánh mắt hắn chăm chú nhìn vào quyển trục, nắm chặt nó, giọng nói trầm thấp, "Ánh nến!"

※※※

Trong thạch thất hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng ngáy của Tiểu Hắc Trư lâu lâu lại truyền đến.

Thẩm Thạch ngồi thẳng người, tay trái cầm quyển trục, sắc mặt nghiêm túc, tay phải hướng lên trên, hít sâu một hơi, một cỗ linh lực từ mi tâm bắt đầu tuôn ra, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, một âm thanh trầm đục vang lên, một quả cầu lửa bùng cháy bên trên lòng bàn tay hắn, trôi nổi giữa không trung.

Ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt Thẩm Thạch như hai luồng liệt hỏa hừng hực thiêu đốt.

Hắn nhẹ nhàng đem quả cầu lửa nhích tới gần đóa Thất Diệp Kim Quỳ Hoa trên quyển trục.

Mỗi một động tác của hắn đều vô cùng cẩn thận, không có chút lơ là, như sợ quyển trục bị tổn hại.

Khi quả cầu lửa đến gần, ngọn lửa nóng rực kia chợt lay động, một tia nhiệt truyền đến trên quyển trục, ngay cả tay trái của Thẩm Thạch cũng cảm thấy hơi nóng, nhưng điều hắn để ý đến, chính là phía dưới quyển trục rơi xuống một ít phấn đen.

Hắn suy nghĩ một chút, hình như trước đây khi hắn có được Thanh Tâm Chú, lúc phấn đen rơi xuống hắn mới để ý đến Thất Diệp Kim Quỳ Hoa, mặc dù so với hiện tại có chút khác biệt, thế nhưng trước mắt hắn cũng không muốn suy nghĩ nhiều như vậy, hắn tắt quả cầu lửa đi, giữ vững hơi thở, duỗi nhẹ ngón tay lướt trên những phiến lá kia.

Phiến thứ nhất, không có phản ứng. Phiến thứ hai cũng như thế. Đến phiến lá thứ ba, quyển trục phát ra một âm thanh trầm thấp, sau đó từ từ mở ra trước mắt hắn.

Thẩm Thạch khóe miệng lộ ra một nụ cười, dường như đã trút bỏ được gánh nặng. Hắn không thể chờ đợi được nữa, vội vàng nhìn vào chữ viết bên trong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.