Chương trước
Chương sau
Thẩm Thạch chậm rãi ngồi xuống cạnh Tiểu Hắc rồi nhẹ nhàng xoa đầu nó một cái sau đó liếc mắt nhìn về nơi đang phát ra mấy tiếng động ầm ĩ kia, thấp giọng nói: “Có đồ tốt sao?”

Móng heo của Tiểu Hắc vẫn còn đang cắm xuống mặt đất, dường như nó cũng đang hứng phấn và sốt ruột lắm; Thẩm Thạch nhìn nó rồi trầm mặc một hồi, sau đó bỗng cười nói: “Đồ rất tốt hả?”

Tiểu Hắc Trư gật đầu lia lịa, đôi mắt nó như van nài nhìn về phía Thẩm Thạch, ra vẻ chờ đợi.

Thẩm Thạch trầm ngâm một hồi, sau cùng lại lắc đầu nói khẽ: “Ngươi đã nghe qua câu ‘Người chết vì tài, chim chết vì ăn’ chưa?”

Ánh mắt Tiểu Hắc Trư mờ mịt, giống như đang nghe Thiên Thư vậy.

Thẩm Thạch ngưng một lát rồi cười khan một tiếng có vẻ hơi lúng tung, sau đó hắn suy nghĩ một chút rồi khẽ nói: “Những người ở phía trước không phải kẻ bình thường đâu, Ngư Long Phái sao dễ dàng bị Huyền Kiếm Môn khi dễ được chứ, đó cũng môn phái tu chân người đông thế mạnh, chắc chắn có nhiều người có tu vi cao hơn chúng ta rất nhiều, chúng ta không đánh lại bọn hắn đâu.”

Lần này thì Tiểu Hắc Trư lại có vẻ hiểu được một chút, bộ dạng của nó ỉu xìu như đưa đám, thấy vậy Thẩm Thạch mỉm cười, xoa đầu nó một phát rồi nói: “Không sao, đợi sau này chúng ta lợi hại hơn thì đi đâu mà không được, đến lúc đó sẽ đi tìm Linh tài, Linh thảo còn tốt hơn ở đây rất nhiều, được chứ?”

Trong miệng Tiểu Hắc lầm bầm rồi hừ hừ hai tiếng rồi ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Thạch, sau đó lại lấy đầu cọ cọ vào đùi hắn một phát.

Thẩm Thạch đứng dậy, nhìn thoáng qua phía có trận phong ấn của Ngư Long Phái rồi khẽ lắc đầu, quay người bước đi, dường như Tiểu Hắc vẫn còn một chút lưu luyến, nó đứng lại một lát rồi cũng chạy theo Thẩm Thạch rời đi.

Chỉ là bọn hắn mới đi được khoảng một trượng, tiếng uy hiếp của Ngư Long Phái đang dần lắng xuống thì một tiếng động lớn vang lên sâu trong bụi lau sậy. . Một âm thanh sắc lạnh rống lên, quanh quẩn trong bụi lay sậy, ai cũng có thể nghe rõ.

“Khốn khiếp, ta chính là đệ tử của Hắc Phong Đường, các ngươi muốn làm gì…”

Lời nói chưa dứt thì chợt im bặt, âm thanh sắc lạnh kia cũng bị ngắt hẳn, sự yên tĩnh bao phủ nguyên cả mảng cỏ lau rộng lớn, không một tiếng động.

Gió nhẹ từ hồ Ngân Nguyệt thổi đến, lúc lướt qua người Thẩm Thạch và Tiểu Hắc còn mang theo một mùi máu tanh nhàn nhạt.

Thẩm Thạch dừng bước, quay đầu nhìn lại, trong lòng cũng kinh hãi không thôi. . Hắc Phong Đường chính là một trong hai phái tu chân nhỏ chiếm đóng thành Đoạn Nguyệt trước khi Huyền Kiếm Môn đến, từ trước tới giờ đặt song song với Ngư Long Phái. Chẳng qua bởi vì nguyên nhân giống nhau nên hiện giờ người của Hắc Phong Đường đều cụp đuôi, nhẫn nhịn mà sống.

Thẩm Thạch được biết, tuy rằng xưa nay hai môn phái tu chân này đấu tranh với nhau rất gay gắt nhưng thể hiện ngoài mặt lại như không có việc gì, mà sau khi Huyền Kiếm Môn ồ ạt tiến đến thì hai phái này giống như có chung một kẻ thù nên tranh chấp ở giữa lại giảm đi rất nhiều.

Nhưng mà âm thanh thảm thiết lúc nãy cùng với mùi máu tanh lan trong gió kia đã nói rõ chuyện phía trước. . Không biết tại sao Ngư Long Phái lại như phát cuồng, chẳng quan tâm gì khác, dù cho đệ tử của Hắc Phong Đường hay các tên tán tu nếu dám xông vào sân bãi mà bọn hắn phong ấn thì giết ngay lập tức.

Thẩm Thạch nhìn về hướng đó, bỗng nhíu mày, sắc mặt có chút ngưng trọng, thấp giọng tự nhủ: “Cuối cùng thì ở đó xuất hiện báo vật gì mà ngay cả đệ tử của môn phái tu chân cũng dám giết…”

Chẳng qua sau một khắc, sắc mặt Thẩm Thạch chợt biến đổi, giống như đã nhận ra điều gì đó, nghiêng tai lắng nghe một chút thì rất nhanh đã nghe thấy một âm thanh rất nhỏ nhưng co vẻ vội vàng truyền tới chỗ mình, giống như trong bụi lau sậy cao quá đầu người này đang có rất nhiều người đang vội vàng đuổi tới. . Tiếng bước chân vội vàng, hơn nữa sâu trong bụi cỏ lau còn truyền đến mấy tiếng kêu đau đớn, chẳng qua âm thanh vừa vang lên thì liền im bặt, giống như là… bị bịt miệng trước khi chết.

Thân thể Thẩm Thạch chấn động, hít một hơi lạnh, vội đá Tiểu Hắc một cái rồi quay người chạy về phía sau. . Không cần hỏi cũng biết tình hình ở phía trước, chẳng hiểu cuối cùng là Ngư Long Phái đang phát điên vì cái gì nhưng xem ra bọn chúng không chỉ giết tên đệ tử của Hắc Phong Đường mà lúc này đây còn muốn đại khai sát giới trong bụi cỏ lau.

Thẩm Thạch vừa chạy vừa nói với Tiểu Hắc: “Xem ra vật bên kia chắc chắn là đồ tốt a, mấy người này đều nổi điên hết rồi.”

Tiểu Hắc kêu hừ hừ hai tiếng, giống như đang nói rằng mình đã biết trước rồi.

*** 

Tuy rằng tình hình lúc này rất khẩn trương nhưng bụi lau sậy lại rậm rạp như mê cung nên mấy tên hung ác Ngư Long Phái kia không phát hiện được Thẩm Thạch. . Với lại do hắn phát hiện sớm nên đã chạy trước, cộng thêm vị trí của hắn của ở phía ngoài nên cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm(*) mà bình yên thoát khỏi chỗ đó.

(*): kinh sợ nhưng không nguy hiểm 

Cuối cùng thì những âm thanh và sát khí rét lạnh kia cũng biến mất ở phía sau, Thẩm Thạch nhìn xung quanh một chút, nhìn lại đoạn đường mà mình vừa chạy, có lẽ hắn đã chạy đến ngoài rìa của mảnh lau sậy rậm rạp. . Thầm nghĩ chắc chắn mấy tên Ngư Long Phái này không có khả năng bày trận phong ấn toàn bộ khu vực hồ Ngân Nguyệt, nếu không thì bọn hắn đâu cần phải cúp đuôi trước mặt Huyền Kiếm Môn chứ.

Thẩm Thạch suy đoán trong lòng một chút, nghĩ thầm tối đa thì Ngư Long Phải chỉ có thể phong ấn một ít đất đai khu vực quanh hồ Ngân Nguyệt mà thôi; . không biết ở đây còn sót lại chút Linh tài, Linh thảo nào không nữa, cuối cùng thì loại thiên tài địa bảo nào lại làm cho Ngư Long Phái liều lĩnh như vậy, không tiếc đại khai sát giới để giữ gìn bí mật.

Chỉ là… Thẩm Thạch cười nhếch miệng, nghĩ thầm nếu như mình có thể trốn thoát thì ở mảnh rừng lau sậy to lớn này, bình thường có rất nhiều tu sĩ qua lại, phân tán khắp nơi thì cũng sẽ có nhiều người nhanh nhạy cũng chạy thoát.

Thẩm Thạch không có nghĩ tới việc mình về thành Đoạn Nguyệt rêu rao khắp nơi, trên người hắn còn rất nhiều chuyện phiền toái nên không muốn nhiều chuyện làm gì nữa. . Nhưng mà nói Ngư Long Phái có thể phong toả hết tin tức và chiếm giữ bí mật ở ven hồ Ngân Nguyệt là chuyện không thể, dù cho Ngư Long Phái đã giết chết đệ tử Hắc Long Đường đi chăng nữa.

Đứng ở bên ngoài mảnh cỏ lau Thẩm Thạch do dự một hồi, xem ra Ngư Long Phái đã phát điên rồi, tốt nhất là không nên ở lại đây nữa, nếu không thì sẽ bị cuốn vào rắc rối trước khi người của Lăng Tiêu Tông đến đón; thật là phiền phức! . Nhưng mà nếu cứ quay về thành Đoạn Nguyệt như vậy thì Thẩm Thạch cũng không thích lắm, sự tình của Tiền Nghĩa và Huyền Kiếm Môn vẫn là một khối đá lớn đè nặng trong hắn, khi chưa trở lại Lăng Tiêu Tông thì hắn cũng không dám chủ quan.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng thì Thẩm Thạch vẫn quyết định mang theo Tiểu Hắc tiếp tục ở lại quanh hồ Ngân Nguyệt, chẳng qua hắn cũng không đâm đầu đi về chỗ Ngư Long Phái đang chiếm giữ mà mang theo Tiểu Hắc đi dọc theo bên ngoài hồ Ngân Nguyệt, đánh một cái vòng lớn để tránh chỗ nguy hiểm kia.

Dù sao diện tích của hồ Ngân Nguyệt cũng lớn đến nghìn mẫu, hơn nữa địa hình khu vực ven hồ còn lớn gấp mấy lần, chỉ cần tránh xa chỗ kia một chút thì Ngư Long Phái không thể gây nguy hiểm cho hắn được.

Sự thật đúng với suy đoán của Thẩm Thạch, sau khi tránh xa trận pháp phong ấn của Ngư Long Phái thì tình hình yên ổn hơn rất nhiều, cũng không có mấy cảnh tượng chém giết hay âm thanh giao chiến gì cả. . Thỉnh thoảng hắn gặp một vài bóng người, đều là tán tu đi hái thuốc, bèo nước gặp nhau nên ai cũng lạnh nhạt đề phòng lẫn nhau rồi vội vã đi qua.

Dường như tất cả đều không khác gì ngày thường, chẳng có chuyện gì xảy ra cả, mọi việc cứ như vậy cho đến khi màn đêm buông xuống, sao trời lấp lánh chuẩn bị kết thúc một ngày dài.

Trong đêm ở nơi hoang dã, nhất là khu vực có nhiều Yêu thú thì luôn nguy hiểm hơn ban ngày gấp mấy lần, bóng đêm tối tắm sẽ che khuất những cảm giác nguy hiểm mà ban ngày ta có thể cảm nhận được.

Chẳng qua Thẩm Thạch lại không xa lạ gì với tình hình này, mấy tình cảnh này hắn đã qua quen thuộc khi kẹt ở Yêu giới ba năm. . Thẩm Thạch lão luyện tìm một cây đại thụ rồi mang theo Tiểu hắc leo lên một cành cây to khoẻ, mặc dù đây chỉ là một biện pháp vô cùng đơn giản nhưng rất hiệu quả để tránh Yêu thú.

Khi đã bố trí ổn thỏa thì Tiểu Hắc nằm trên đùi hắn rồi chìm vào giấc ngủ, còn Thẩm Thạch lại không tài nào ngủ được. Dựa lưng vào thân cây, hắn ngẩng đầu nhìn trời đêm vô tận, những vì sao lấp lánh trên cao; tuy rằng hôm nay trời không trăng nhưng ánh sáng từ những ngôi sao như nước ôn hoà mà ôm trọn không gian yên tĩnh này.

Thẩm Thạch ngồi ở đây nhìn về hồ Ngân Nguyệt, có thể một mặt hồ rộng lớn cùng với đồng cỏ lau ẩn hiện trong đêm. . Đâu có vang vọng lại tiếng côn trùng kêu như nỉ non, tỉ tê tâm tình với một kẻ xa nhà.

Phút chốc, Thẩm Thạch chợt nghĩ về thời gian năm năm trên đảo Thanh Ngư, hắn từ một thiếu niên chậm rãi lớn lên, luôn cố gắng tu luyện rồi kết bạn với vài người cùng nhau hướng tới con đường tu tiên. . Bây giờ nghĩ đến thì ra khoảng thời gian đó chính là lúc vui vẻ nhất trong cuộc đời hắn.

Khi nào mới có thể trở lại đây?

Thẩm Thạch tiện tay bứt một chiếc lá rồi lại ngước nhìn sao trời, suy nghĩ xa xôi, cả người như ngây dại.

*** 

Một đêm bình yên lại trôi qua.

Sáng sớm, Thẩm Thạch tỉnh lại từ trong mộng, hơi nước từ hồ Ngân Nguyệt đọng lại làm quần áo của hắn có chút ẩm ướt. . Hắn duỗi lưng rồi nhìn xung quanh, sau đó đánh thức Tiểu Hắc đang ngủ say và nhảy xuống đất.

Một không khí yên bình bao trùm vạn vật, trên mặt hồ Ngân Nguyệt từng làn sương mỏng nhẹ nhàng phiêu đãng, mặt nước gợn sóng lăn tăn, một cơn gió thổi qua làm cho không khí trở nên tươi mát hơn nữa.

Không lẽ, trận đuổi giết hôm qua của Ngư Long Phái chỉ có hắn thoát được sao? Không lẽ bọn hắn có thể che giấu được bí mật này ư?

Khi nghĩ đến việc này thì Thẩm Thạch cũng có chút khó tin, đồng thời trong đáy lòng cũng rất tò mò về bảo vật ở bên kia. . Chẳng qua nghĩ thì nghĩ nhưng hắn không muốn tìm thêm phiền toái nên không có ý định đi tới chỗ Ngư Long Phái, hắn dẫn theo Tiểu Hắc đi về một hướng khác.

Cứ như vậy, hắn loanh quanh trong khu vực hồ Ngân Nguyệt hết hai ngày, thời gian tông môn đến đón cũng đã tới nên hắn đi về để gặp mặt.

Trong lòng Thẩm Thạch suy nghĩ như vậy nên mang theo Tiểu Trư đi thẳng về trước. . Không giống như Thẩm Thạch đang uể oải thì Tiểu Hắc lại hết sức phấn chấn, lâu lâu nó lại đào trong mấy bụi cỏ giống như đang kiếm ăn vậy.

Đi được một hồi, bỗng nhiên thân thể Tiểu Hắc ngừng lại, dường như nó nhận ra cái gì đó, vẻ mặt vui mừng chui vào một bụi cỏ cao hơn nửa người ở bên cạnh; qua nhiên sau một thoáng đã thấy một cây Linh thảo ba lá đang ra hoa cao khoảng một xích.

Tiểu Hắc vui vẻ hừ hừ hai tiếng, định chạy lại cắn thì đột nhiên một đạo ánh sáng màu vàng xẹt qua phía trước. . Tiểu Hắc hoảng sợ lùi một bước rồi bình tĩnh nhìn lại, chỉ thấy phía trước nó nhảy ra một con sóc lớn như con chồn, ánh mắt con sóc đó cũng đang nhìn chằm chằm về gốc linh thảo kia, đồng thời đang trừng mắt cảnh giác với Tiểu Hắc Trư.

Tiểu Hắc liền tức giận, thấp giọng gào thét với con sóc kia, khẩu khí như đang cảnh cáo nhưng không ngờ con sóc kia lại không có vẻ gì là sợ hãi, ngược lại nó còn tiến lên một bước về cây Linh thảo.

Tất nhiên Tiểu Hắc đâu dễ dàng buông tha cây Linh Thảo này, nó cũng không yếu thế mà bước về phía trước; hai con Yêu thú trừng mắt giằng co với nhau giống như muốn dùng án mắt doạ đối phương. . Chẳng qua là, có vẻ chiêu này không có chút hiệu quả gì cả, một cơn gió nhẹ thổi tới làm cây Linh thảo không biết tên kia run rẩy giống như đang sợ hãi vậy.

Cùng lúc đó, âm thanh không kiên nhẫn của Thẩm Thạch truyền tới từ bên ngoài bụi cỏ

“Tiểu Hắc, ngươi chạy đi đâu vậy?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.