Chương trước
Chương sau
"Sao vậy ?" Thẩm Thạch nhìn Tôn Hữu, ngạc nhiên.

Tôn Hữu hừ hừ hai tiếng, tức giận: "May là ngươi không biết hiện giờ cô ta ra sao, ngươi mà nhìn thấy tất sẽ nổi giận."

Thẩm Thạch cảm thấy khó hiểu, nhớ lại hình dáng Chung Thanh Trúc năm đó, dịu dàng thanh tú nói năng nhẹ nhàng, lúc nào đi theo Chung Thanh Lộ cũng đều thẹn thùng, ba năm nay chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì, lại làm Tôn Hữu có phản ứng như thế này.

Tôn Hữu nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Thạch, hừ một tiếng: "Không biết là cô ta gặp may hay có thiên tư thật, mà hồi ở Thạch Ngư Đảo, lúc đầu cô ta đâu có cái gì xuất sắc, không ngờ chỉ sau hai năm, cô ta lại giống như bạo phát, chỉ một thời gian ngắn đã trở thành một trong những người có tiến cảnh nhanh nhất." Hắn liếc mắt nhìn Thẩm Thạch, "Chuyện này ngươi còn nhớ không?"

Thẩm Thạch gật đầu, chuyện này hắn vẫn còn nhớ. Tôn Hữu cười gằn: "Vốn cô ta có tiến cảnh nhanh, thì cũng chẳng ai so kè cái gì, dù sao nếu cô ta được lên Kim Hồng Sơn, được Trận Đường Tiếu trưởng lão thu làm đệ tử thì chúng ta cũng thấy vui cho cô ta thôi. Nhưng không ai ngờ, đại tiểu thư lại mắt cao hơn đầu , chẳng thèm liếc mắt tới đám đệ tử bình thường chúng ta, có gặp chẳng những không thèm nói, mà còn lạnh lùng móc máy chúng ta. Nếu chỉ có thế ta cũng nhịn, nhưng ta tức là mỗi khi nhìn thấy mấy sư huynh sư tỷ thần ý cảnh là cô ta đổi ngay thái độ, kính cẩn lễ nghĩa dịu dàng hiền lành, thực không nhìn ra, cô ta lại là loại người như vậy."

Thẩm Thạch chau mày, nhìn dáng vẻ Tôn Hữu, chắc là đã nổi giận với Chung Thanh Trúc không ít lần, hắn thực không nghĩ ra sao mới chỉ có ba năm, Chung Thanh Trúc lẽ nào thật sự lại trở thành người như thế?

Trong đầu hắn là hình ảnh một cô gái yếu ớt dịu dàng, không hề có điểm nào giống với điều mới nghe thấy, hơn nữa càng nghe, Thẩm Thạch càng mơ hồ cảm thấy hình như trong lời Tôn Hữu có chỗ nào đó không đúng lắm.

Tôn Hữu không ngừng cằn nhằn oán giận đã đời một hồi lâu, đến khi rời khỏi quan hải đài, rẽ vào một con đường bên tay trái, mới đổi đề tài: "Ta dẫn ngươi tới ‘Tạp Vật Các’ lĩnh đồ trước, sau đó tới Thư Đường chọn đạo pháp thần thông, chọn cái nào thì chúng ta phải tính toán cho cẩn thận."

Thẩm Thạch gật gù, nghĩ thầm có một bằng hữu hỗ trợ dẫn đường, thực sự là đã giúp mình bớt đi rất nhiều phiền phức, nhưng đi mấy bước, hắn bỗng quay sang nhìn Tôn Hữu: "Tôn Hữu, ngươi giận là vì Chung Thanh Trúc sau khi lên núi mắt cao hơn đầu, không coi ngươi ra gì đúng không?"

Tôn Hữu nhún vai: "Nói không coi ra gì thì không đúng lắm a, nhưng cũng gần như vậy."

Thẩm Thạch cười, vỗ vai hắn: "Tin tức ta về hôm qua là Chung Thanh Lộ nói với ngươi đúng không, xem ra quan hệ của ngươi với cô ấy vẫn tốt?"

Tôn Hữu "A" một tiếng: "Ừ. Hồi trước còn nhỏ, ở Thanh Ngư đảo hay cãi nhau với cô ấy, nhưng từ hồi lên núi, thì cô ấy cũng thay đổi, không coi thường ai..."

Giọng nói của y nhỏ hẳn đi, bước chân cũng hơi chậm lại, Thẩm Thạch hỏi: "Đã thay đổi, có nghĩa bây giờ Chung Thanh Lộ gặp ngươi, sẽ không đâm chọc ngươi giống như trước đấy nữa?"

Tôn Hữu gật đầu: "Ừ, chính là như vậy, nhất là ..." Hắn giống như không tìm ra được từ nào phù hợp để nói, nên ngập ngừng.

Thẩm Thạch lắc đầu, vẻ bất đắc dĩ, lại giống buồn cười, Tôn Hữu lườm hắn: "Ngươi là vẻ mặt gì đấy, muốn cái gì cứ nói trắng ra."

Thẩm Thạch thở dài: "Ta nói ngươi này... Chung Thanh Lộ hồi trước thỉnh thoảng đâm chọc ngươi, tuy bản tính không phải là xấu, nhưng có tính là không coi ai ra gì không? Ta thấy nó cũng giống như Chung Thanh Trúc bây giờ, vì sao ngươi lại cảm thấy Chung Thanh Lộ thì không sao, mà Chung Thanh Trúc ngươi lại không chịu được ?"

Tôn Hữu ngẩn ra, một lát sau cau mày: "Ồ, khoan khoan, ta không nghĩ tới chuyện này, ngươi nói như vậy, hình như hai tỷ muội họ đúng là thế chỗ cho nhau nhỉ. Nhưng sao ta lại không cảm thấy giống nhau?"

Thẩm Thạch phì cười, xoay người đi trước: "Còn không hiểu à, ngươi bị Chung Thanh Lộ mắng riết quen rồi, nên cô ấy mắng ngươi ngươi thấy là chuyện đương nhiên; Chung Thanh Trúc bây giờ có thân phận không giống ngày xưa, không còn là cô bé nói năng khép nép, nên bây giờ đâm chọc ngươi mấy câu, ngươi mới thấy người ta mắt cao hơn đầu, vô cùng đáng ghét."

Tôn Hữu theo bản năng há mồm muốn phản bác, nhưng lại không biết phải nói thế nào, sửng sốt một lúc, phì phì hai tiếng: "Mặc kệ cô ta, ta quan tâm đến chuyện đó làm gì, phụ nữ thật đúng là phiền phức. Thì ra cả hai người này đều nhìn ta không vừa mắt, cứ phải đâm chọc ta thì mới chịu được hay sao? Đây là lý lẽ linh tinh gì hả?"

Thẩm Thạch cười to, đi trước, Tôn Hữu oán giận đi theo, không ngừng cằn nhằn cảu nhảu.

※※※

Tạp Vật Các là một trong các Đường của Lăng Tiêu Tông, tên có nghĩa là chỗ làm những việc vặt, nhưng thực tế không hẳn vậy, nơi này có rất nhiều đệ tử trong tông lui tới.

Vì đây là nơi hàng tháng đệ tử tới lĩnh Linh Tinh, người mới như Thẩm Thạch sẽ được lĩnh mười lăm viên, ngoài ra còn được lĩnh một cái túi, bên trong có hai bộ đồng phục, một quyển 'Hải Châu Địa Lý Chí' và một quyển sổ tay 'Lăng Tiêu Đệ Quy'.

Nhờ Tôn Hữu dắt, Thẩm Thạch rất thuận lợi lĩnh xong đồ của mình. Đến đây mới thấy ba năm nay Tôn Hữu đã quen biết rất nhiều người, hầu như sư huynh nào trong tạp vật các cũng cười nói với hắn, hệt như hồi xưa ở Thanh Ngư Đảo.

Về mặt này, Thẩm Thạch trước giờ luôn rất bội phục Tôn Hữu, hắn biết mình không thể nào làm được như vậy, nên lúc đi ra, Thẩm Thạch khen Tôn Hữu mấy câu, Tôn Hữu lúc đầu khoái chí, nhưng sau đó lại nhún vai:

"Ai, mấy người này mà gọi là quen biết rộng rãi cái gì, quá lắm là biết tin tức nhanh hơn người thường một tí mà thôi, chứ nếu đến lúc quan trọng, chẳng có mấy ai đứng về phe với ta đâu, không thể nào gọi là bằng hữu thực sự được." hắn quay đầu nhìn Thẩm Thạch, sắc mặt trở nên trịnh trọng hiếm thấy, vỗ vai Thẩm Thạch:

"Thạch Đầu, ngươi khác với họ , ta biết, chúng ta là bằng hữu ."

Thẩm Thạch cười: "Hai người chúng ta đã ba năm không gặp, còn lúc trước lúc mới gặp nhau thì đều là trẻ con, ngươi còn dám chắc như vậy sao?"

Tôn Hữu nghĩ nghĩ, nhìn Thẩm Thạch, trịnh trọng gật đầu, nói khẽ: "Ta biết như vậy, ngươi với những người khác không giống nhau."

Thấy hắn trịnh trọng như vậy, nụ cười trên mặt Thẩm Thạch tắt lịm, trong lòng cảm thấy ấm áp, hắn không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu một cái, vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tôn Hữu.

Tôn Hữu vui vẻ, cười ha ha, vung tay lên: "Đi, chúng ta đi Thư Đường!"

※※※

Lăng Tiêu Tông có tổng cộng bảy Đường, Đan Khí Trận Thú Thư Bảo Thuật. Đan Đường có địa vị hiển hách nhất, thực lực mạnh nhất, Khí Đường Trận Đường và Linh Thú Điện cũng không thể khinh thường, môn hạ toàn là tinh anh, so với họ, ba đường sau cùng thanh thế kém hơn rất nhiều.

Trong Thư Đường có rất nhiều điển tịch sách vở, đặc biệt chủ điện Vân sơn điện có cả "Thư hải", bên trong có cực nhiều tàng thư, không gì là không có, nổi danh là một trong hai đại thư khố nổi danh nhất của Hồng Mông chư giới, cùng với của "Thư sơn" Nguyên Thủy môn . Theo truyền thuyết, hai đại thư khố này cất điển tịch không chỉ mênh mông như biển, mà còn có cả những quyển sách cổ của nhiều tộc khác nhau, như của Thiên Yêu vương đình vạn năm trước, những quyển thư tịch độc bản đã thất truyền từ lâu.

Ngoài thư tịch, trong Thư Đường còn có rất nhiều đạo pháp bí kíp quý giá, theo môn quy, mỗi một đệ tử vừa đạt ngưng nguyên cảnh đều có thể đến Thư Đường chọn một môn đạo pháp thần thông để phòng thân, và chỉ được chọn một lần.

Tu sĩ ngưng nguyên cảnh hạ giai lúc mới bắt đầu thực sự cũng chỉ tu luyện được một môn đạo pháp thần thông, vì mỗi một môn đạo pháp thần thông, đều cần tiêu hao rất nhiều tâm huyết, chăm chỉ tu luyện một thời gian rất dài mới nắm giữ được, nếu tham nhiều món sẽ chẳng cái nào đến đâu.

Thư Đường xưa nay vốn yên tĩnh, Tôn Hữu dẫn Thẩm Thạch đi rất xa, gần như vòng qua gần phân nửa kim hồng sơn, mới nhìn thấy một tòa đại điện mái vòm nguy nga cao vót to lớn, sừng sững ở phía trước.

Ba chữ Vân sơn điện được viết rất nghiêm túc, cả tòa nhà trong ngoài đều yên tĩnh, xung quanh là những cây cổ thụ tráng kiện, xanh ngắt, thềm đá trước đại điện chỉ có mấy bậc, làm cho nơi này trông rất bình dị gần gũi.

Khác với những Đường khác, lúc nào cũng có tiên khí quanh quẩn, vừa đi vào Vân sơn điện, là có một mùi thơm nhàn nhạt bay vào chóp mũi, cái mùi này rất quen, mang theo mùi vị phàm tục.

Đó là mùi của sách.

Tôn Hữu quả thực là kẻ không có chỗ nào không biết, đến Vân sơn điện Thư Đường, hắnvẫn rất thành thạo, dẫn Thẩm Thạch quen cửa quen nẻo đi vào trong đại điện, tìm một nữ đệ tử của Thư Đường, nói với nhau mấy câu, nữ đệ tử kia che miệng cười khẽ, giống như Tôn Hữu mới kể chuyện cười, rất là vui vẻ. Sau đó Tôn Hữu quay lại chỉ chỉ Thẩm Thạch, cô gái kia gật đầu, nói với Thẩm Thạch:

"Nghe Tôn Hữu nói, ngươi là tới để chọn đạo pháp thần thông nhập môn?"

Thẩm Thạch không dám thất lễ: "Đúng vậy."

Nữ đệ tử tiện tay với lấy một quyển sách bìa bạc, đưa cho Thẩm Thạch: "Môn quy của bản môn, đệ tử mới vào ngưng nguyên cảnh được chọn một môn đạo thuật phòng thân, nhưng vì giới hạn của cảnh giới, nên chỉ có mười bảy loại ngươi dùng được, ngươi tự xem đi, rồi chọn lấy một loại. Sau này, đạo hạnh tăng lên, sẽ có thêm đạo pháp thần thông mạnh hơn để tu luyện."

Thẩm Thạch kính cẩn tiếp nhận: "Đa tạ sư tỷ."

Cô gái gật đầu, xoay người đi ra , Tôn Hữu kéo Thẩm Thạch tới một cái ghế dài, ngồi xuống: "Mỗi người lên núi đều từ mười bảy loại đạo thuật thần thông này để bắt đầu tu luyện , ta cũng như vậy, nhưng chọn cái nào, thì ngươi tự xem đi."

Thẩm Thạch gật đầu, hít sâu một hơi sau, mở quyển sách trên tay ra đọc.

Một loạt chữ viết, từ trên xuống dưới, xuất hiện trước mắt hắn, ánh vàng lóe lên, mơ hồ có linh khí ở đâu đó phảng phất lặng lẽ thoảng qua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.