Đi xuyên qua khu rừng cho tới chân núi, Thẩm Thạch ngẩng đầu nhìn lên. Ngọn núi này cao vút, rất hiểm trở, lại có nhiều phiến đá với đủ loại hình dạng kì quái đột ngột nhô ra từ vách núi. Một nửa ngọn núi được bao phủ bởi cây rừng, nửa còn lại thì chỉ một màu xám đậm của những phiến đá cứng rắn. Hai cảnh vật nơi đây trông thật tương phản với nhau.
Dừng chân ngắn nhìn rặng núi này một chốc, Thẩm Thạch nhíu mày, nói với Tiểu Hắc:
" Đến nơi đây làm cái gì?"
Tiểu Hắc ngước nhìn ngọn núi, lắc lắc đầu, trong miệng kêu lên hai tiếng ô ô. Thẩm Thạch gãi gãi đầu không hiểu nhưng bỗng nhiên lại nghĩ đến chuyện khác. Hắn đi tới ngồi xổm trước Tiểu Hắc, nhìn từ trên xuống dưới một lượt, tỉ mỉ một phen xem xét Tiểu Hắc Trư này.
Tiểu Hắc không biết Thẩm Thạch định làm gì. Hơi lo lắng mà trừng mắt nhìn Thẩm Thạch một cái rồi trong vô thức mà lùi về sau một bước. Thẩm Thạch nhếch miệng cười, đưa ánh mắt nhìn ngay vào đôi răng nanh trắng như tuyết mới dài ra trong miệng Tiểu Hắc. Hắn đưa tay sờ sờ và nói :
"Lần trước ở dưới Trấn Hồn Uyên rõ ràng là không có, làm sau mà lần này vừa gặp ngươi lại từ heo nhà biến thành heo rừng rồi?"
Tiểu Hắc hừ lên một tiếng, tức tối giằng đầu ra, hất đầu lên trên, nhìn cực kì ngạo khí, kiểu như xen thường hết tất cả vậy.
Thẩm Thạch cũng không giận mà cười. Hắn lấy tay ôm Tiểu Hắc rồi thấp giọng nói nhỏ: "Có chuyện này ta định hỏi ngươi từ lâu rồi."
Mí mắt Tiểu Hắc bỗng dưng nháy một cái. THẩm Thạch nghiêm mặt hỏi:
"Hôm qua vào lúc ta cứu ngươi, trên mặt đất bỗng nhiên thấy một đống linh thảo là như thế nào?"
Tiểu Hắc trừng trừng hai mắt mắt mà nhìn Thẩm Thạch, không nói không rằng một mực im lặng không hề nhúc nhích.
Thẩm Thạch hừ một tiếng, nói: "Đừng giả bộ chết, nói mau!"
Tiểu hắc vẫn thở ơ không thèm trả lời, mông hất lên một cái rồi từ trên tay hắn giãy giụa nhảy xuống đất rồi chạy lên đi trước. Thẩm Thạch đi theo phía sau dù có tra hỏi cả buổi nhưng bộ dáng Tiểu Hắc lại như một tờ giấy dầu không thấm muối vậy. Nhất định không hé một lời quyết chí bảo vệ đồ ăn của mình.
Thẩm Thạch đảo tròng mắt mấy lần rồi lấy một khối linh tinh từ trong ngực ra, đưa tới trước mắt Tiểu Hắc, cười nói:
"Muốn hay không hả?"
Ánh mắt Tiểu Hắc cứ nhìn chằm chằm, định tiến lên ngoặm lấy nhưng Thẩm Thạch nhanh tay thu về. Sau đó hắn nghiêm mặt nhìn Tiểu Hắc và nói: "Đổi linh thảo, A..." Hắn suy nghĩ lại một chút, lại nói tiếp:
"Một viên đổi mưòi cay linh thảo."
Tiểu hắc chẹp chẹp miệng, nuốt đống nước miếng chảy ra. Sau đó hừ một tiếng ánh mắt thoáng nhìn qua Thẩm Thạch một cách khinh bỉ rồi hất đầu đi.
Thẩm thạch ngây ngẩn người một lúc, lẩm bẩm:" Tên này sau khi biến thành lợn rừng có vẻ cũng khôn hơn nha."
. . .
Một đường từ chân núi đi lên núi chỉ có một người một heo mà trên đường đi, Thẩm Thạch cứ vây quanh Tiểu Hắc tỉ tê dụ dỗ, hao tổn tâm cơ tính kế để biết rõ bí mật của Tiểu Hắc hay chỉ là muốn biết trên người con heo này giấu bao nhiêu linh thảo.
Thế nhưng Tiểu Hắc cực kì cảnh giác, không hề hé ra một lời nào. Cũng không biết làm cách nào mà nó lấy ra nửa cây linh thảo ngậm trong miệng, thoải mái mà nhàn nhã đi ở phía trước.
Cuối cùng Thẩm Thạch cũng chán nản, gãi gãi đầu nghĩ thầm dù sao thời gian sau này còn rất dài, kiểu gì cũng có thể hiểu rõ. Mà Tiểu Hôi đang đi phía trước bỗng nhiên nhếch mũi hình như ngửi được cái mùi gì đó. Sau đó, nó quay đầu nhìn thoáng qua chỗ sâu trong rừng cây, động tác nhìn rất nhanh nhẹn.
Thẩm Thạch lo lắng chạy nhanh tới thì thấy Tiểu Hắc chạy đến gốc một cây cổ thụ trong rừng. Nó ngó trái ngó phải một lúc, sau đó, lôi từ dưới đám rễ cây chằng chịt ra một cây nấm đầu to mầu xanh tro. Nó ngậm cay nấm rồi quay trở lại.
Hai mắt Thẩm Thạch cứ nhìn chằm chằm vào cây nấm kia. Hắn chạy vội tới với ánh mắt sáng ngời, nhanh chóng đoạt lấy cây nấm từ trong miệng tiểu trư. Sau khi cẩn thận quan sát một hồi, hắn reo lên vui sướng: "Hư Nguyên Cô!!"
Trong Hồng Mông dược điển, Hư Nguyên Cô là linh thảo tam phẩm cấp cao, cực kì có giá trị. Tuy nhiên, điều làm cho Thẩm Thẩm Thạch vui hơn là loại tam phẩm linh thảo hiếm thấy này là nguyên liệu quan trọng nhất trong sáu loại tam phẩm linh đan, không thể thiếu để luyện chế Nguyên Thần Đan mà trước đo Chung Thanh Lộ giao cho hắn.
Trước đây, mặc dù hắn nhiều lần dụng tâm tìm kiếm nhưng do cả sáu loại tam phẩm linh thảo đều thuộc dạng quý hiếm nên thực sự rất khó tìm. Không thể ngờ được, hôm nay hắn lại trùng hợp tìm được một cây tại vùng núi này.
Trong khi Thẩm Thạch vui mừng khôn xiết thì Tiểu Hắc có chút sốt ruột. Nó ở bên cạnh Thẩm Thạch cứ ngước mạnh đầu lên nhìn cây nấm Hư Nguyên Cô kia với bộ dáng và ánh mắt rất xót của.
Thẩm Thạch cười ha ha, ngồi xuống ôm lấy cổ nó và nói:
"Tiểu Hắc ngoan, cây nấm này ta đang có việc dùng, trước hết để cho ta a."
Tiểu Hắc rên hừ hừ, xem ra là đang rất bất mãn. Thẩm thạch trầm ngâm một lát, sau đó cười cười vỗ đầu Tiểu hắc và nói:
" Được rồi, được rồi, vậy thì tiện nghi cho ngươi rồi, cho ngươi."
Nói đoạn, hắn lấy một viên linh tinh nhét thẳng vào miệng Tiểu Hắc. Tiểu Hắc ngơ ngác một chút rồi lập tức ngậm miệng, lại cao hứng trở lại. Xem ra con heo này có vẻ rất thích linh tinh. Nó không quấn quýt lấy Thẩm thạch nữa mà hớn ha hớn hở đi thẳng về phía trước.
Thẩm Thạch lại ha ha cười, nghĩ thầm một viên linh tinh có thể đổi được một cây tam phẩm linh thảo thật sự là kiếm được món hời lớn. Hắn cảm thấy rất đắc ý, đem cất cây Hư Nguyên Cô này vào trong túi Như ý rồi đi theo Tiểu Hắc. Tuy nhiên vừa mới đi được vài bước, hắn khẽ giật mình, cau mày như đang nghĩ tới điều gì.
"Ách, Tiểu Hắc?" Thẩm Thạch từ phía sau lớn tiếng nói: "Không đúng, chúng ta đi lâu như vậy, từ chỗ địa bàn của ngươi, vượt qua bao cánh rừng ngọn núi, hết lần này tới lần khác như thế mà cũng không thấy ngươi tìm được linh thảo. Sao đến nơi này ngươi lại tìm thấy?"
Tiểu Hắc ngậm trong miệng viên Linh tinh, cảm thấy thích chí mà nhai lấy, giả bộ không nghe thấy gì hết. Thẩm Thạch bước nhanh tới bên cạnh nó, cười nói:
"Con heo thối, khai mau! Chẳng lẽ là ngươi trong mấy ngày làm đại vương trên núi đã quét sạch linh thảo tại mấy chục ngọn này rồi sao?"
Tiểu Hắc bước lảo đảo một cái, ho khan như thể bị nghẹn viên linh tinh trong miệng. Sau đó, nó lại ra vẻ điềm nhiên như không có việc gì, cứ thế bước tiếp lên phía trước.
Thẩm Thạch đứng sau nó, cũng chỉ biết há mồm trợn mắt mà nhìn con tiểu hắc trư này mà chẳng thể nói được câu nào.
. . .
Một đường bình an, Thẩm Thạch đi theo Tiểu Hắc một mạch tới giữa sườn núi thì thấy tại đây cây rừng rõ ràng ít đi rất nhiều. Trên mặt đất lộ ra từng mảng lớn nham thạch. Cảnh sắc ngày càng hoang vu, tương phản hoàn toàn với vẻ sinh cơ bừng bừng của cánh rừng lúc trước.
Thẩm Thạch quay đầu nhìn xung quanh. Thế núi phía trước ngày càng dốc đứng nhưng cũng không có điểm gì đặc biệt vì vậy có đôi chút nóng nảy mà nói với Tiểu Hắc:
"Tiểu Hắc, cuối cùng chúng ta đến đây là để làm gì?"
Tiểu Hắc không thể nói được nên cũng chẳng thể hiểu rõ mà trả lời hắn. Nó chỉ trầm ngâm hừ nhẹ một tiếng ý bảo Thẩm Thạch đi theo, rồi tiếp tục đi lên núi. Thẩm Thạch nhún vai rồi cũng đành phải đi theo. Càng đi về phía trước, cảnh núi đá càng trở nên hoang vu. Thẩm Thạch không thấy bóng dáng bất cứ loài động vật nào, thực tế ngay cả cây cối, cỏ dại cũng dần dần biến mất.
Xung quanh chỉ toàn là đá, giống như một ngọn núi chết hoang vu cằn cỗi nhưng không biết tại sao Tiểu Hắc vẫn kiên trì đi lên phía trên. Mà Thẩm Thạch lúc này đây lại suy nghĩ một chút, chợt phát hiện là từ khi đi tới đây không thấy bất kì con yêu thú lớn nào cả. Ngay cả ở trong khu rừng lúc trước, ngoại trừ một ít chim, chuột ngoài rìa rừng, hắn cũng không thấy các loài dã thú khác xuất hiện. Ngọn núi này có vẻ hơi khác thường.
Sắc mặt Thẩm Thạch dần dần trở nên nghiêm trọng. Hắn bước nhanh vượt qua Tiểu Hắc, định bụng nói chuyện lại thấy Tiểu Hắc bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía trước và rống lên một tiếng.
Thẩm Thạch nhìn theo ánh mắt của nó. Sắc mặt hắn lập tức có chút thay đổi. Hắn thấy phía dưới vách núi trước mắt có một cái khe núi tự nhiên, bên trong hình như có một cái sơn cốc. Tuy nhiên, phía trên khe núi này khoảng vài chục trượng giăng đầy các dải màu trắng sữa xen lẫn nhiều điểm màu tro, nhìn qua trông giống tơ nhện.
Một vài tiếng rống quái dị tựa như từ sâu trong sơn cốc phía trong khe núi truyền ra. Thẩm Thạch nhìn chằm chằm vào khe núi kia một lúc, ánh mắt nhấp nháy. Được một lúc, hắn bỗng vỗ vỗ Tiểu Hắc ý bảo nó đi theo mình. Sau đó, hăn quay người đi về vách núi phía bên kia.
Ở vách núi này, các phiến đá kỳ quái mọc lên san sát như rừng. Tuy nhiên, đối với những tu sĩ thân mang đạo hạnh thì việc leo lên những vách núi như thế này cũng không khó khăn gì. Thâm chí, Thẩm Thạch khi leo lên vách núi này còn dư sức lôi theo cả Tiểu Hắc cùng lên.
Lên tới đỉnh núi, trước mắt Thẩm Thạch hiện ra cả một vùng trời bao la. Tuy nhiên, dưới đáy lại là một sơn cốc cực lớn được bao bọc bởi nham thạch. Khắp nơi trong sơn cốc giăng đầy những sợi tơ nhện kỳ lạ màu trắng, vừa dai vừa thô vừa to mà hắn đã thấy lúc trước.
Phía trong lưới nhện dưới đáy sơn cốc, có một con nhện cực lớn màu đen đang nằm sấp, đầu gục xuống đất, bất động như thể đang ngủ say. Phía dưới tấm lưới nhện lờ mờ thấy được rất nhiều nhện con nhỏ hơn nhiều so với con nhện kia nhưng vẫn lớn hơn nhện bình thướng gấp 10 đến 20 lần, đang bò đi bò lại xung quanh. Số lượng nhện con rất nhiều, trong thời gian ngắn cũng không thể đếm rõ được có bao nhiêu con.
Thẩm Thạch kẽ rùng mình, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, nói nhỏ: "Thiết Lang Vương Chu? Tại đây sao có thể có yêu thú cấp bốn cơ chứ?
Trước mắt ở trong sơn cốc kia lại xuất hiện một con nhện cực lớn. Bằng kiến thức và kinh nghiệm của mình, Thẩm Thạch rất nhanh nhận ra lai lịch của con nhện lớn nằm trong sơn cốc này. Đây là một con yêu thú rất mạnh thuộc về bậc thứ tư trong xếp hạng phẩm giai yêu thú. Yêu thú phẩm giai có bảy bậc. Yêu thú cấp cao nhất là cấp bảy, thậm chí là cấp sáu được cho rằng có thể so với quái vật rất mạnh là Thượng cổ thần thú. Tuy nhiên, những hung vật kiểu như vậy từ lâu đã không còn thấy tại các giới Hông Mông rồi, thấy bảo chúng đã tuyệt chủng.
Giả sử nếu có lời đồn về tin tức những con vật thần thoại cấp cao này xuất hiện thì cũng chỉ là tin về dấu chân của chúng tại những nơi Mang hoang tuyệt địa mà tu sĩ rất khó tới, nên cũng khó có thể kiểm chứng là đúng. Do đó, những yêu thú mạnh nhất mà có thể thấy được thuộc về cấp bốn, cấp năm.
Yêu thú cấp ba có thể ngưng kết ra yêu đan còn yêu thú cấp bốn thì chắc chắn sẽ có yêu đan. Thực lực chúng sẽ mạnh hơn yêu thú bình thường rất nhiều. Phải biết rằng, yêu đan của yêu thú khá giống với nguyên đan của tu sĩ thuộc cấp Nguyên đan và có rất nhiều pháp lực thần thông đều do viên yêu đan thần kì này mang đến. Thậm chí có thể nói rằng, yêu thú có yêu đan và không có yêu đan là hai đối tượng ko thể so sanh được với nhau.
Thực lực của Yêu thú có được yêu đan thông thường đủ để có thể chiến thắng tu sĩ bình thường ở cấp Ngưng nguyên. Tu sĩ ở cấp Thần ý có lẽ có lực đánh một trận.
Mà con Thiết Lang Vương Chu trước mắt Thẩm Thạch bây giờ, chỉ nhìn bề ngoài thôi đã thấy rất mạnh rồi. Con này chắc chắn đã ngưng kết yêu đan nhưng không biết tại sao nó lại ở đây.
Trong giới tu chân của Nhân tộc, yêu đan là một trong những loại linh tài quý hiếm nhất. Nếu phát hiện yêu thú trưởng thành ở cấp bốn hoặc cao hơn thì thường sẽ hấp dẫn một lượng lớn tu sĩ, thậm chí một số ít đại tu sĩ chân nhân kéo về giết yêu đoạt đan. Vì thế, từ nhiều năm trước tới nay, yêu thú bậc cao sống tại các khu vực con người sinh sống đông đúc thường bị diệt sát hầu như toàn bộ, chỉ có tại những nơi hoang vắng xa xôi mới có thể thấy.
Thẩm Thạch không tiếp tục nhìn con Thiết Lang Vương Chu nữa mà quay đầu sang bên Tiểu Hắc, cười khổ mà nói:
"Tiểu Hắc, con nhện ở dưới rất mạnh. Chúng ta đánh không lại đâu."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]