Chương trước
Chương sau
Theo Thẩm Thạch biết từ trước đến nay, khởi nguyên của pháp môn Ngũ Hành Thuật Pháp được cho là trước thời Nhân Yêu đại chiến một thời gian ngắn, rốt cuộc thực hư thế nào, ngày nay sớm đã không thể nào kiểm chứng được, mà trải qua thời gian dài Nhân tộc trong Tu Chân giới đối với sự ra đời và phát triển của Thuật Pháp Ngũ Hành cũng phân vân, có tin đồn rằng là do một vị tuyệt diễm kinh tài thiên tư xuất chúng – một trong Nhân tộc Lục thánh – sáng chế; lại có người nói là đại chiến qua đi một vị vô danh nào đó ngẫu hiên phát hiện được một môn đạo pháp, vì thế mà hưng thịnh; cũng có người nói thẳng là lịch sử của Ngũ Hành thuật pháp trên thực tế vượt xa sự tưởng tượng của mọi người, lâu đời hơn nhiều, từ thời Thái Cỗ đã tồn tại ở trên đời, âm thầm lưu truyền trong Nhân tộc, đến sau khi Nhân tộc hưng thịnh mới phát dương quang đại.

Tóm lại là đủ loại lý giải tự mâu thuẫn lẫn nhau, tranh luận không ngớt, lai lịch khởi nguyên của Ngũ Hành thuật pháp cũng ở trong dạng tranh luận này mà dần dần biến thành một cái mê cục khó hiểu. Nhưng có một điểm mà tất cả mọi người đều công nhận, đó chính là loại pháp thuật Ngũ Hành Thuật Pháp này chỉ thuộc về Nhân tộc, cũng chỉ có Nhân tộc mới có pháp môn, tất cả chủng tộc khác kể cả Yêu tộc năm đó cường thịnh nhất thống lĩnh toàn bộ Hồng Mông thế giới cũng không hề có Ngũ Hành Thuật pháp.

Mà trước mắt Thẩm Thạch ở chỗ tầng dưới cùng của Thư Hải, cổ thư xếp chồng như núi nhiều biển sách trong này đều thuộc về Thiên Yêu vương đình vạn năm trước, nói cách khác đây gần như đều là sách Yêu tộc lưu lại.

Trong cổ thư Yêu tộc lại có thể nhìn thấy được Ngũ Hành Thuật Pháp, hiển nhiên là chuyện vô cùng hiếm có cũng kỳ quái, cảnh giới đạo hạnh của Thẩm Thạch tăng thêm một bậc, bề ngoài không khác biệt với tu sĩ thông thường, nhưng thực tế vì có Âm Dương Chú nên thực lực gần như có bảy phần nằm ở Ngũ Hành Thuật Pháp, cho nên hắn đối với Ngũ Hành Thuật Pháp mới cảm thấy hứng thú khác thường.

Khi hắn nhìn thấy mấy chữ Ngũ Hành Thuật Pháp Tạp Luận kia, lập tức bị thu hút ánh mắt không dời đi được, đến khi cầm trên tay đọc được, rất nhanh đã chìm đắm vào những câu chữ bên trong sách.

Khi còn bé Thẩm Thạch từng nghe qua một ít cố sự truyền thuyết, người trong chuyện xưa thường sẽ không biết thế nào mà được cơ duyên kỳ lạ, hay đồ vật quý hiếm nào đó, hay không chừng tiện tay còn có thể nhặt được một quyển bí kíp vô song, ghi lại thần công công pháp quyết kinh thiên động địa, sau khi tu luyện tự nhiên sẽ thành thiên hạ vô địch đương thời, tung hoành khắp nơi. Khi còn bé cố sự như vậy đã từng cho hắn rất nhiều hồi ức mộng tưởng tốt đẹp, chẳng qua theo độ tuổi tăng dần lớn lên thành người, nhìn thấy chuyện đời tang thương khổ cực, chút một tưởng lúc trước cũng bất tri bất giác biến mất.

Quyển Ngũ Hành Thuật Pháp Tạp Luận này xuất phát từ Yêu tộc, cổ thì có cổ, nhưng chẳng có quan hệ gì đến bí tịch thần phổ, từ trên xuống dưới không ghi lại bất cứ pháp môn tu luyện thuật pháp nào cả, song lại từ góc nhìn người thứ ba ghi lại một ít vẻ ngoài đặc thù khi Nhân tộc sử dụng Ngũ Hành thuật pháp, cũng có bàn luận phán đoán, có nhiều chỗ còn làm khảo chứng phỏng đoán chỗ mạnh chỗ yếu, so với những sách vở về Ngũ Hành Thuật Pháp mà Thẩm Thạch từng xem qua rất khác biệt.

Nói cách khác, cuốn sách này thực ra chính là những năm cuối Thiên Yêu vương đình, Nhân tộc hưng thịnh, Nhân Yêu đại chiến cũng đang trong giai đoạn ác liệt, một người nào đó xuất thân Yêu tộc ghi lại một ít suy luận về Ngũ Hành Thuật Pháp, xem ra ý trong ngôn từ của hắn, có vẻ như muốn dựa vào đây tìm ra nhược điểm của Ngũ Hành Thuật Pháp để phản kích Nhân tộc.

Nhưng đến giờ này ngày này, thế sự thương hải tang điền, Nhân tộc hưng Yêu tộc vong, người viết sách năm đó nhất định cũng tiêu vong hóa thành cát bụi. Thẩm Thạch cầm quyển sách cổ lật từng trang một, dần dần xuất hiện loại cảm giác như tầm mắt khoáng đạt ngoài ý muốn.

Thì ra một van năm trước, thời điểm Nhân Yêu đại chiến, Ngũ Hành thuật pháp có vẻ như có rất nhiều chỗ bất đồng, căn cứ theo vị Yêu tộc vô danh này ghi lại, khi đó Nhân tộc thi triển thuật pháp Ngũ Hành uy lực thường cực kỳ mạnh mẽ, tạo thành đối lập rõ ràng với thân thể gầy yếu của Nhân tộc. Tính riêng về lực lượng Yêu tộc toàn thắng Nhân tộc là điều không thể nghi ngờ, nhưng Nhân tộc sau khi tu luyện phóng thích được Ngũ Hành thuật pháp, rõ ràng nhiều lúc có thể tạo thành uy hiếp cùng tổn thương lớn lao cho thân thể cực kỳ cường hãn của Yêu tộc, trong dòng lịch sử dài dằng dặc của Nhân Yêu đại chiến, điểm này đã làm cho Yêu tộc hết sức đau đầu.

Trừ điều đó ra, vị tác giả Yêu tộc vô dành này hiển nhiên là một người có tầm mắt khoáng đạt kiến thức phong phú. Trong quyển cổ thư này, hắn ghi lại không dưới mấy chục loại Ngũ Hành Thuật pháp cùng với hình dáng đặc thù lúc thi triển pháp quyết của chúng, Thẩm Thạch tỉ mỉ xem qua, rất nhanh phát hiện ra trong đó lại có hơn phân nửa bản thân thấy thập phần lạ lẫm. Phải biết rằng từ nhỏ hắn rất có hứng Ngũ Hành thuật pháp, sách vở về loại này xem qua quả thực không ít, dù là rất nhiều thuật pháp cao cấp hắn không có tu luyện nhưng đại khái cũng có chút hiểu biết. Nhưng mà những cái thuật pháp cổ xưa được ghi lại trước mắt này, hắn gần như chỉ có thể từ ngoại hình được ghi lại trong văn tự miễn cưỡng đoán được mấy cái thuật pháp này đại khái có thuộc tính nào, trừ cái đó ra, trong sách còn ghi lại chín loại thuật pháp, Thẩm Thạch lại không có chút ấn tượng về chúng, có vẻ như thập phần phù hợp với một ít thuật pháp trong Ngũ Hành Thuật pháp ngày nay.

Những thuật pháp này có cao cấp cũng có cấp thấp, hơn nữa năm hệ Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ đều có, Thẩm Thạch đối ứng từng cái, lập tức phát hiện chín loại Ngũ Hành Thuật Pháp này không có cái nào không mang thanh danh vang dội truyền bá rộng rãi trong đồng cấp, xem ra trải trăm ngàn năm thời gian đằng đẵng được ma luyện, thiên chuy bách luyện truyền tới bây giờ gần như đã là hình thái pháp thuật hoàn mỹ nhất.

Thẩm Thạch lại so sánh với thuật pháp bản thân đang tu luyện, phát hiện mình cũng tu luyện qua ba loại thuật pháp trong số đó, trong ấy có hai loại là thuật pháp cấp một, theo thứ tự là Hỏa Cầu Thuật cùng Thủy Tiễn Thuật, một loại khác là thuật pháp cấp hai Thiên Lôi Kích.

Chẳng biết tại sao, biết được thuật pháp mà mình tu luyện cũng có ba loại nổi tiếng hơn nữa còn trải qua khảo nghiệm trong thời gian dài đằng đẵng, trong lòng Thẩm Thạch cao hứng một hồi, nhưng rất nhanh hắn phát giác ra có chỗ khác thường, bản thân hắn tu luyện Yêu tộc Thiên Yêu hoàng tộc bí pháp – Âm Dương Chúc nên mới ngoài ý muốn làm cho Ngũ Hành Thuật Pháp không giống bình thường. Nhưng vì sao, theo như trong sách ghi lại, năm đó gần như tất cả tu sĩ Nhân tộc phóng ra Thuật pháp Ngũ hành đối với Yêu tộc đều gây ra uy lực cường đại khác thường?

Điểm đáng ngờ này thật là quỷ dị, Thẩm Thạch nhất thời lâm vào trạng thái trầm tư mê mang, lại không phát giác có một bóng người đi đến bên cạnh mình, trước là đánh giá hắn, ánh mắt lại nhìn lướt qua bản Ngũ Hành Thuật Pháp Tạp Luận trên tay hắn, sau đó mở miệng nói:

“Người trẻ tuổi, đang nghĩ gì vậy?”

Thẩm Thạch đột nhiên bừng tỉnh, lui về sau một bước, phát hiện lão đầu có chòm râu dê râu tóc bạc trắng đứng bên cạnh mình, khuôn mặt hòa ái, cười tủm tỉm, bộ dáng thập phần ôn hòa, Thẩm Thạch thở dài một hơi, cười nói: “Vừa rồi đọc sách nhập tâm, không chú ý bên cạnh, kính xin tiền bối thứ tội.”

Chòm râu dê “à” một tiếng, hứng thú tăng lên, nhìn hắn một cái cái, cười nói:

“Ngươi gọi ta là tiền bối?”

Thẩm Thạch ngơ ngác một chút, nói: “Ách, đúng vậy a. Có gì không đúng sao?”

Lão đầu cười ha ha, khoát khoát tay không thèm để ý, nói:

“Không có việc gì, không có việc gì.” Nói xong ánh mắt nhìn lên quyển sách cổ trên tay kia của hắn, cười nói: “Tại sao ngươi lại xem quyển sách này? Theo ta được biết, trên dưới Lăng Tiêu Tông, tuyệt đại đa số đệ tử thân truyền ở Kim Hồng sơn đều toàn tâm toàn ý tu luyện thần thông đạo pháp, hiếm có người chú ý Ngũ Hành Thuật pháp.”

Thẩm Thạch nhún nhún vai, mỉm cười đáp: “Đúng là như vậy, nhưng mà vãn bối từ nhỏ yêu thích cái này, cho nên vừa rồi vô tình nhìn thấy, trong nhất thời trông thấy cái mình là thèm, liền cầm lên xem một chút. Nhưng mà đáng tiếc…”

Hắn nói xong lắc đầu, khuôn mặt lộ ra vài phần tiếc nuối. Lão đầu có chòm râu dê kia ngược lại thấy kỳ quái, cười ha hả, hỏi thăm: “Đáng tiếc cái gì?”

Thẩm Thạch tiện tay lật qua lật lại quyển sách này, động thời trả lời: “Đáng tiếc trong quyển sách này không có đến một pháp quyết tu luyện của thuật pháp, bằng không thì có thể học miễn phí một loại Thuật pháp Ngũ Hành.”

Lão đầu có chòm râu dê kia ngơ ngác một chút, lập tức cười ha hả, mỉm cười nói: “Tiểu tử, ngươi nghĩ hay lắm, cái này xem như là muốn chiếm tiện nghi của Yêu tộc vạn năm trước sao?”

Thẩm Thạch cũng bật cười, quay đầu lại, lật đến tờ cuối cùng của cổ thư trên tay, bỗng nhiên hắn “Ồ” một tiếng, tựa như phát hiện gì đó, đột ngột cúi đầu xuống, thoáng cái đè lại, lật qua lật lại trang sách, ánh mắt sáng ngời, chính là nhìn trang cuối cùng của quyển sách.

Lão đầu tóc bạc có chòm râu dê bị động tác của hắn làm cho hoảng sợ, nghĩ thầm vừa rồi bản thân mình xem sách cũng không phát hiện chỗ nào khác thường a, bất quá chỉ là chút ít phỏng đoán xằng bậy của Yêu tộc năm đó thôi, đối với việc tu luyện Ngũ Hành thuật pháp không có nửa điểm tác dụng. Nhất thời lòng hiếu kỳ của lão nổi lên, liền đưa đầu sáp lại gần một chút, cùng Thẩm Thạch nhìn trang cuối cùng của quyển sách kia.

Trên trang sách có chút ố vàng, chỗ tờ cuối cùng cũng không có bao nhiêu chữ, chỉ vẽ mấy cái đồ án phức tạp xiêu xiêu vẹo vẹo, cổ quái kỳ lạ.

Chỉ thấy Thẩm Thạch nhìn chằm chằm vào mấy cái đồ văn đồ án này, khuôn mặt lộ ra chút kinh ngác, nói: “Phù văn?”

Lão đầu có chòm râu dễ ở bên cạnh hắn lại cả kinh, đồng thời kinh ngạc, đảo mắt nhìn về phía Thẩm Thạch, ngạc nhiên nói: “Ngươi có thể nhận ra?”

Nhưng hắn lập tức dừng lại, dường như nghĩ tới điều gì, lắc đầu, nghĩ thầm chính mình cũng hồ đồ rồi, phàm là tu sĩ tu luyện qua Thuật pháp Ngũ Hành, tiếp xúc với phù lục cũng không có gì là lạ, nhìn ra phù văn cùng loại cũng không tính là khó, khó là khó ở chỗ một đạo phù lục có mười loại phù văn Âm Dương Ngũ Hành phiền phức khó hiểu, sau đó các loại phù văn phối hợp lẫn nhau hình thành phù trận phức tạp thiên biến vạn hóa, rồi vẽ tỉ mỉ lên trên lá bùa, chỗ thâm thúy khéo léo ở trong đó người bình thường làm sao mà hiểu rõ được.

Trong lòng hắn âm thầm bật cười, nhún nhún vai không nói thêm lời nào, thời điểm đang nghĩ có nên xoay người bỏ đi không, bỗng nhiên thấy Thẩm Thạch nhăn mày lại, vẻ nghi hoặc lộ ra trong mắt, đồng thời ngón tay nhẹ nhàng di động trên phù văn quái dị trong trang sách, sau một lát nói: “Kỳ quái, hình như phù văn này không thích hợp.”

“Hả?” Lúc này đây, thanh âm của lão đầu có chum râu dễ lại thoáng đề cao vài phần, ánh mắt sáng ngời nhìn Thẩm Thạch, một lát sau hỏi: “Có gì không ổn?”

Giờ phút này sự chú ý của Thẩm Thạch đều nằm ở trên trang sách kia, lại thêm lão nhân này có thái độ ôn hòa không ác ý, cho nên cũng không đặc biệt để ý, thuận miệng nói ra:

“Bộ dáng phù văn này dường như có nhiều chỗ không đúng lắm, đây là phù trận ‘Thủy Tiễn Thuật’ nhưng tất cả chín đạo bút họa của cái phù văn thứ ba bên dưới đều chênh chếch ba phần; còn có đây là phù trận ‘Trầm Thổ thuật’, nét bút thứ mười ba và thừ mười hai của cái phú văn thứ hai cũng vẽ sai rồi; ah, còn có cái phù trận ‘Hỏa Cầu Thuật’ cuối cùng này, càng không hợp lẽ thường, rõ ràng phải là ba cái Dương Hỏa phù, ở đây đều bị vẽ thành Âm Hỏa phù, cái này hoàn toàn sai rồi nha…”

Hắn vừa nói vừa lắc đầu, trông ra cũng có vài phần bắt đắc dĩ, nghĩ thầm người này của Yêu tộc quả nhiên vẫn là Yêu tộc, căn bản không hiểu Ngũ Hành Thuật Pháp, vẽ ra phù văn phù trận hỏng bét như thế.

Chỉ là hắn ở bên này đang cảm thán, lại không phát hiện lão giả có chòm râu dễ ở bên cạnh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt dần dần sáng rực lên, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười có vài phần thản nhiên.

“Này, tiểu tử.” Một lát sau, lão nhân kia bỗng nhiên mở miệng nói với Thẩm Thạch.

Thẩm Thạch quay đầu nhìn lão, nói: “Làm sao vậy, tiền bối?”

Lão đầu mang chum râu dê nhẹ nhàng sờ cái ria trên cằm, cười ha ha, nói:

“Ngươi tên là gì?”

***

Đỉnh Kim Hồng sơn, Vân Tiêu đại điện.

Trong điện phủ mênh mông, tầng tầng lớp màn vải ở bên dưới, khí tức trầm trọng trang nghiêm tràn ngập, bởi vì nơi này chính là chỗ ở của lịch đại Chưởng giáo chân nhân Lăng Tiêu Tông, cũng là nơi rất quyết định rất nhiều sự tình trọng đại trong Lăng Tiêu Tông. Vô số năm tháng qua, không biết có bao nhiêu đại chân nhân danh chân danh chấn thiên hạ, phong vân một cõi ở chỗ này, khoan thai sống qua ngày.

Giờ khắc này, trên mặt đất bằng phẳng trong đại đại điện có năm cái bồ đoàn sạch sẽ, ngồi trên đó là bốn nhân vật hình dáng khác nhau nhưng đều có khí độ phi phàm như tiên nhân đắc đạo.

Người ở giữa chính là đương kim Chưởng giáo Lăng Tiêu Tông - Hoài Viễn chân nhân, ở phía dưới bên tay trái lão có một vị lão giả đang ngồi, thân hình cao lớn khuôn mặt ngay ngắn, nhìn qua có xu thế không giận mà uy chính là Tôn Minh Dương Tôn trưởng lão, hiện nay chấp chưởng Kí Đường ở trong tông môn cũng có danh vọng cực cao, có thể nói là đại nhân vật dưới một người trên vạn người; mà chỗ phía dưới bên tay phải Hoài Viễn chân nhân có một vị phu nhân xinh đẹp, mái tóc điểm mai dung nhan động lòng người, thần sắc hơi có vẻ thanh đạm, chính là chủ trì Đan đường Vân Nghê Vân trưởng lão;

Vị trí kế tiếp Vân Nghê trưởng lão, là một vị lão nhân mặc đạo bào, tay ngọc cầm phất trần tơ vàng, khuôn mặt thanh dung, đồng thân phận cùng ba vị đang ngồi khác, đều là một trong năm Đại trưởng lão danh vọng, địa vị tối cao trong Lăng Tiêu Tông, đang chấp chưởng Linh Thú Điện – Kim Trạm – Kim trưởng lão.

Nhưng ngay lúc này đây, ánh mắt bốn vị đại chân chân, danh vọng địa vị tối cao trong Lăng Tiêu Tông, đều hơi chuyển động, không hẹn mà cùng rơi vào vị trí bồ đoàn còn trống duy nhất trong đại điện, ngay dưới tay Tôn Minh Dương trưởng lão kia.

Ba người còn lại thần sắc không thay đổi, chỉ có Tôn Minh Dương Tôn trưởng lão sắc mặt có chút khó coi, ánh mắt hơi đổi liếc nhìn Hoài Viễn Chưởng giáo chân nhân, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, mang theo vài phần không kiên nhẫn, một chút sắc giận dữ lướt qua khuôn mặt, đột nhiên mở miệng cả giận nói:

“Bồ lão, cái lão già này, mới vào vị trí Đại trưởng lão, lầu đầu thương lượng nghị sự liền cho chúng ta leo cây, còn ra thể thống gì nữa!”

Giọng nói đến phần sau liền đề cao dần dần, tuy không phải lớn tiếng gào thét quát mắng, nhưng trong đại điện mơ hồ có tiếng sấm nổ mạnh bập bùng, có thể thấy được một ít thực lực đáng sợ của Nguyên Đan cảnh đại chân nhân.

Nhưng những ai đang ngồi đây đều không phải là nhân vật đơn giản, Kim Trạm trưởng lão hai mắt khép hờ, ngồi ngay ngắn bất động, có vẻ như cái gì cũng không nghe thấy, Vân Nghê trưởng lão thì thản nhiên liếc mắt nhìn Hoài Viễn chân nhân, cũng là đồng dạng không nói. Sau một lát, vẫn là Chưởng giáo Hoài Viên chân nhân nhìn Tôn Minh Dương Tôn trưởng lão, đôi mắt như sao, ẩn hàm ánh sáng, chớp động nhạt, bình tĩnh hòa ái cười cười, nói:

“Thời gian còn sớm, chờ một chốc cũng không sao.”

Tôn Minh Dương khẽ gật đầu, nhưng xem ra có vẻ vẫn còn bất mãn, lạnh lùng nhìn thoáng qua bồ đoàn trống trơn bên người kia, sau đó cũng không nói gí nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.