Cạn dần một chén Hoa Điêu
Lòng buồn lòng nhớ bao nhiêu là buồn
Lão đầu sẵn gặp thử luôn
Nhạn Chi ngồi cạnh tựa muôn hoa cười.
nguyenminhnhut1491900
Thẩm Thạch trí nhớ không tồi, liếc một cái liền nhận ra lão đầu râu tóc bạc trắng có chòm râu dê này ngày trước ở tầng trệt của Thư Hải mình đã từng gặp qua. Bất quá ngày đó ngẫu nhiên gặp mặt, thuận miệng nói chuyện vài câu câu rồi chia tay, không ngờ đến hôm nay lại gặp được lão ở Ngũ Hành Điện của Thuật Đường.
Thẩm Thạch cảm thấy kinh ngạc, lại đảo mắt thoáng nhìn qua bốn phía, chỉ thấy xung quanh không một bóng người, tòa Ngũ Hành Điện to lớn như vậy mà bên trong hoàn toàn trống rỗng, ngay cả Từ sư tỷ lúc nãy cũng không biết đã đi đâu mất. Hắn lắc đầu, đi đến trước mặt lão nhân kia, cười hỏi: “ Tiền bối, người tại sao lại ở chỗ này, ách …” Hắn bống nhiên dừng lại một chút như nghĩ ra điều gì, nói: “ A, chẳng lẽ người cũng là người của Thuật Đường?”
Bồ lão đầu cười cười, nói: “ Đúng vậy đó, ta đã ở tại Thuật Đường này rất nhiều năm rồi.” Nói xong liền vỗ vỗ vào chỗ đất trống bên cạnh, nói: “ Đến đây, ngồi xuống nói chứ đừng đứng đó, đỡ cho một lão già khọm như ta cứ phải ngẩng đầu lên nhìn ngươi nói chuyện.”
“ A vâng,” Thẩm Thạch tỉnh ngộ lại, vội vàng đáp lại một câu, rồi ngồi xuống bên cạnh Bồ lão đầu, đồng thời vươn vai thở dài một cái.
Bồ lão ngửa đầu uống một ngụm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tien/3056125/quyen-2-chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.