Chương trước
Chương sau
Cách Lưu Vân thành ngoài trăm dặm về hướng tây bắc là một vùng đồi núi trùng điệp, rừng rậm um tùm. Bởi vì nơi này không có nhiều linh thảo hoặc linh tài, cho nên từ trước đến nay ít có người đến. Núi rừng trùng điệp, chim kêu vượn hú, không biết đã qua bao năm.

Một ngày nọ, trên cao là mặt trời rực rỡ, thời tiết nắng ráo, thoạt nhìn không khác gì ngày thường, nhưng mảnh núi rừng bình thường vô cùng u tĩnh này đột nhiên như có thêm mấy phần trang nghiêm. Không có tiếng chim hót thánh thót, cả khu rừng như đang trầm mặc. Tuy bây giờ là ban ngày, nhưng bầu không khí lại mang vẻ âm trầm khác lạ.

Phía trước mảnh rừng bỗng nhiên có bóng người lắc lư đi tới. Đúng là Thẩm Thạch cùng lão Hậu đang suy nhược. Bởi vì thân thể lão Hậu quá yếu, hoàn toàn không thể kham nổi đoạn đường xa này, cho nên Thẩm Thạch trực tiếp cõng lão Hậu trên lưng đi tới đây.

Mặc dù không phải là tự đi bộ quãng đường hơn trăm dặm kia, nhưng đường xá mấp mô, kể cả được Thẩm Thạch cõng, khí sắc của lão Hậu dường như lại càng suy yếu, việc hô hấp thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, khiến người ta ảo giác lúc nào cũng có thể tắt thở. Thế mà con người nhìn đâu cũng giống một người chết ấy, trong ánh mắt già nua suy kiệt của mình vẫn còn mấy phần sáng rọi, tựa hồ vẫn còn cố gắng mong mỏi điều gì đó, hai mắt cứ cố gắng mở ra, ngắm nhìn phía trước.

Thẩm Thạch cõng lão Hậu trên lưng đi thẳng đến bên ngoài khu rừng, sau đó ngẩng đầu nhìn mảnh rừng này. Thoạt nhìn dường như không có gì khác lạ, thế nhưng xem xét kỹ sẽ phát giác mảnh rừng này đầy âm trầm và có phần trang trọng. Trên mặt hắn lộ vẻ phức tạp, sau một hồi trầm ngâm, hắn nhẹ nhàng đặt lão Hậu xuống, tìm một tảng đá để lão dựa vào, ngồi xuống.

Sắc mặt lão Hậu vẫn rất khó coi như lúc nãy, ánh mắt đục ngầu lướt qua mảnh rừng núi này, sau đó nhìn về phía Thẩm Thạch, bờ môi động đậy như muốn nói gì, song không có âm thanh nào có thể phát ra. Thẩm Thạch cũng nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt lão, nhưng hắn cũng không nói lời nào, cũng không có mở miệng kêu to hoặc là làm một điều gì khác giống như lão Hậu mong hắn làm. Hắn chỉ là nhìn vào nơi sâu của mảnh rừng này, sau đó tránh qua một bên, để cho cả người lão Hậu đều hiển lộ ra, mà chính mình thì đứng ở một bên, yên tĩnh chờ đợi.

Gió núi từ từ thổi qua, cành lá của những cây cổ thụ cao lớn rậm rạp kia nhẹ nhàng đong đưa, như một làn sóng xanh lục phập phồng phập phồng.

Không có chim hót, không có thú rống, chỉ có tiếng gió trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Thời gian dần trôi, từ chỗ xa xa mà gió bắt đầu thổi trong mảnh rừng bỗng nhiên ẩn ước có một thanh âm trầm thấp trộn lẫn truyền đến. Thanh âm kia vừa mỏng manh vừa quỷ dị, như đang khóc than, như đang ai oán, giống như tiếng khóc của hồn ma nơi thâm sơn hoang dã lúc nửa đêm không người.

Tiếng quỷ khóc một khi đã nổi lên, liền liên miên không dứt. Từ nhỏ đến lớn, từ trầm đến bổng, dần dần giống như tụ lại thành dòng suối, dòng sông nhỏ, nổi lên liên tiếp trong tiếng gió.

Thân thể lão Hậu đột nhiên thoáng run rẩy, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, mà Thẩm Thạch dường như không có chút sợ hãi nào, chỉ là lúc nhìn về hướng mảnh rừng kia, thần sắc trên mặt tựa hồ trở càng trở nên phức tạp.

Bỗng nhiên, phía sau mấy cây cổ thụ lóe lên một cái bóng trắng, ngay sau đó đúng là có một Khô Lâu nhảy ra, trong hốc mắt là hai đóm lửa lân quang nhen nhóm, dường như có sự thèm khát và tham lam đối với huyết nhục tươi sống, nhìn chằm chằm vào Thẩm Thạch cùng lão Hậu hai người sống, như là không thể kìm được, từ trong rừng vọt ra, giương nanh múa vuốt đánh tới.

Trong miệng lão Hậu phát ra một tiếng kêu sợ hãi mơ hồ không rõ, bản năng muốn trốn tránh nhưng rất nhanh phát hiện mình suy yếu quá rồi, đến ngay cả chạy trốn đều không làm nổi, chỉ đành đem ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía người người trẻ tuổi bên cạnh. Thế nhưng, hắn lập tức phát hiện, người đứng ở một bên kia không có ý tránh né, thậm chí thoạt nhìn đến động tác chống cự hay xua đuổi quỷ vật đang đánh tới cũng không có, chỉ trầm mặc bình tĩnh đứng ở đằng kia, không nhúc nhích.

Cùng với sự xuất hiện đột ngột của khô lâu, âm thanh quỷ khóc kỳ dị trong rừng lập tức đại thịnh, tựa hồ có vô số quỷ vật ẩn nấp trong mảnh rừng này đồng thời bị kích thích, tiếng quỷ khóc vang vọng khắp rừng. Nhưng mà vào lúc này, đột nhiên có một tiếng kêu to nổi lên, dường như xuất phát từ nơi sâu nhất bên trong kia, một tiếng quỷ khóc thê lương mà cao vút, thoáng cái đè ép tất cả tiếng tru tréo âm trầm xuống.
Tiếng quỷ khóc nhất thời đại suy, mảnh rừng trở lại yên tĩnh, mà Khô Lâu quỷ vật vừa xuất hiện kia cũng giống như vừa bị kích thích rất lớn, thân thể run lên bần bật, vô ý thức dừng bước.

Một thân ảnh màu đỏ đột nhiên từ chốn tận cùng của mảnh rừng lướt ra, nhanh như chớp đã thoáng vọt tới sau lưng Khô Lâu kia. Khô Lâu tựa hồ dự cảm được gì, cả khung xưởng trắng ởn đều run rẩy run rẩy, nhưng mà chưa kịp làm gì đã bị hai cái cánh tay màu huyết hồng cắt đứt xương cột sống thành hai đoạn. Lập tức toàn bộ khung xương đều vỡ nát, biến thành một đống xương vụn màu trắng rơi trên mặt đất.

Trong sơn lâm một hồi rối loạn, mà thân ảnh màu đỏ xuất hiện trước mặt Thẩm Thạch không ngờ cũng là một quỷ vật, là một quỷ vật có hình người, chỉ là toàn thân giống như không có quần áo, da thịt phồng lên, chí ít gấp đôi người bình thường, hơn nữa toàn thân hoàn toàn biến thành màu đỏ tươi, giống như máu tươi đang chảy đầm đìa. Mà đầu quỷ vật này thậm chí càng thêm quỷ dị và đáng sợ. Nửa mặt bên phải giống như xương trắng, mà phần mặt bên trái còn giữ giống như gương mặt người bình thường. Mà hai con mắt, cũng là mắt bên trái hãy còn bình thường, mắt bên phải lại là một đoàn u lục Quỷ Hỏa, Âm Dương xen lẫn, người không ra người quỷ không ra quỷ, răng nanh nhọn hoắt đột ngột lộ ra, dường như còn đáng sợ hơn yêu ma quỷ quái trong truyền thuyết của địa phủ.

Lão Hậu đột nhiên khàn giọng một tiếng, hai chân đạp một cái, đúng là bị dọa hôn mê bất tỉnh, Thẩm Thạch lắp bắp kinh hãi, vội vàng thăm dò hơi thở của hắn, phát hiện cũng không phải tắt thở, lúc này mới thở dài một hơi, vội vàng bắt đầu xoa bóp khắp người lão, đồng thời cầm chặt một tay của lão Hậu một tay, thử truyền Linh khí, xem có thể để lão dễ chịu chút ít nào không.

Quỷ vật đằng trước tựa hồ cũng lắp bắp kinh hãi, đang muốn tiến về phía trước chợt nghe trong mảnh núi rừng phía sau âm thanh quỷ khóc có xu thể nổi lên, chợt quay người lại, phát ra một tiếng gào thét ầm ĩ kinh Thiên động Địa.

Thanh âm kia chói tai mà sắc lạnh, the thé, lập tức áp chế lần nữa mọi tiếng quỷ khóc, cũng làm cho mảnh núi rừng kia dần dần yên tĩnh trở lại, sau đó quỷ vật này mới xoay người lại, trên mặt bên phải không lộ vẻ gì, trên mặt bên trái thì lộ ra vài phần lo lắng, đột nhiên đi nhanh tới chỗ Thẩm Thạch.

Lúc này Thẩm Thạch đã đặt lão Hậu nằm xuống. Hắn đứng lên, lúc thấy một quỷ vật khủng bố như vậy tới gần, hắn có chút nhíu mày, dường như không thoải mái lắm với gương mặt đáng sợ này. Chỉ là trừ điều đó ra, hắn cũng không có phản ứng gì khác, chỉ là khe khẽ thở dài.

Có lẽ là nghe được tiếng thở dài của hắn, quỷ vật đột nhiên dừng bước, tại chỗ cách lão Hậu năm thước, nửa bên mặt lộ ra vài phần mờ mịt, sau đó chậm rãi chuyển ánh mắt về phía Thẩm Thạch.

Thẩm Thạch khẽ lắc đầu, nói: "Hắn không chết, chỉ là...lúc ta tìm được ông ấy, bộ dạng ông cũng không khác gì bây giờ."

Thân thể quỷ vật thoáng run rẩy, ánh mắt chậm rãi quay lại đến trên người lão Hậu, trong miệng máu mọc răng nanh phát ra một tiếng tru trầm thấp khàn khàn.

Thẩm Thạch chậm rãi đi đến bên cạnh quỷ vật, thở dài, trên mặt cũng mang thêm vài phần thương xót, nói khẽ:

"Hắn hẳn đã tưởng là ngươi đã chết, Hậu Thắng."※※※
Hậu Thắng, quái vật đáng sợ không phải người không phải quỷ này đúng là Hậu Thắng.

Không ai có thể lại từ bề ngoài mà nhận ra hắn. Cho dù một nửa gương mặt vẫn còn giữ được hình người, thế nhưng chứng kiến những chỗ kinh khủng khác trên người hắn, ai ai cũng sẽ kinh hoảng, làm sao còn nghĩ được chuyện khác. Mà từ xưa đến nay, càng chưa từng nghe qua có loại quái vật nửa người nửa quỷ, chưa từng có chuyện con người lưu lạc vào Quỷ đạo lại còn giữ lại được thần trí.

Chỉ là trên đời này luôn luôn phát sinh sự tình không thể tưởng tượng, Hậu Thắng trước mắt chính là như thế. Giờ phút này, Hậu Thắng, hoặc nói là quỷ vật đáng sợ này, nửa mặt quỷ trở nên tê liệt, nửa mặt người còn lại từ từ chảy xuống một giọt nước mắt. Hắn nhìn chằm chằm ông lão già yếu dường như sắp chết nhưng vẫn còn cố lê lết sống kia, bỗng nhiên hai đầu gối mềm nhũn, không ngờ lại từ từ quỳ rạp xuống, quỳ rạp xuống phía trước lão đầu đã hôn mê vì sợ hãi, mà cũng có thể là hôn mê vì suy nhược quá độ kia.

Miệng hắn phát ra thanh âm như quỷ khóc, sau đó chậm rãi cúi người, cái đầu nữa người nửa quỷ của hắn đập xuống nền đất cứng rắn, phát ra một tiếng "binh" trầm đục, trên mặt đất xuất hiện thêm một cái hố nông nhỏ.

Hai tay hắn biến thành móng vuốt sắc bén, cào cào trên mặt đất, phảng phất như giãy giụa trong tuyệt vọng, tạo ra mười vết trảo sâu hoắm trên đất. Mà tiếng quỷ khóc cũng không chấm dứt, hắn bắt đầu dập đầu không ngừng.

Một cái, hai cái, ba cái, bốn cái...
Binh, binh, binh, binh, binh, binh, binh…
Hắn dập đầu càng lúc càng nhanh, âm thanh gào khóc càng lúc càng lớn, cũng càng lúc càng thê lương. Trong thanh âm kia tràn đầy sự hối hận, sự thống khổ vô cùng tận, và tuyệt vọng đến tận cùng.
Huyết nhục văng tung tóe, máu tươi đầm đìa bôi lên cả khuôn mặt hắn, càng hiện ra sự khủng bố, làm cho người ta không dám nhìn, cũng không thể nhìn thẳng.

Giữa khung cảnh thê lương thảm thiết này, bỗng nhiên có một cánh tay từ bên cạnh duỗi ra, giữ thân thể hắn lại, đồng thời truyền đến thanh âm thở dài của Thẩm Thạch: "Được rồi, sau lúc này còn có việc cần làm."

Những lời nói rất đỗi bình thường này đối với kẻ có vẻ ngoài đáng sợ như Hậu Thắng không ngờ dường như lại có tác dụng, thân thể của hắn thoáng một phát run rẩy, rốt cục ngừng lại. Việc dập đầu có chút điên cuồng kia cuối cùng cũng chấm dứt, hắn chậm rãi đứng dậy. Sau khi nhìn thân hình lão Hậu một thoáng, hắn chuyển hướng tới Thẩm Thạch, răng nanh lành lạnh nhúc nhích vài cái, từ trong miệng phát ra mấy chữ khàn khàn, âm điệu có chút biến dị cổ quái, thấp giọng nói:

"Cảm...ơn...ngươi!"

※※※

"Ta lúc ấy cũng không nghĩ lại là ngươi." Thẩm Thạch đứng đối diện với Hậu Thắng, với quỷ vật mặt mũi tràn đầy vết máu đáng sợ kia, sau một khoảnh khắc im lặng, trong mắt vẫn mang theo mấy phần khó tin, lắc đầu nói: "Ta chưa bao giờ nghe, càng chưa từng gặp một người nào biến thành quỷ vật rồi vẫn có thể giữ được linh trí."

"Ta cũng không ngờ..." Thanh âm Hậu Thắng vẫn còn có chút chói tai cùng cổ quái, chỉ nhìn bề ngoài thôi có lẽ rất khó coi hắn là một con người người, giờ phút này hắn dường như khôi phục được chút cảm xúc, mở miệng nói, "Ta cũng là dần dần khôi phục thanh tỉnh, nhưng đến lúc ta hoàn toàn thanh tỉnh, thể xác của ta cũng đã biến thành bộ dáng này rồi."

Thẩm Thạch trầm mặc một hồi, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nói: "Là... Vu Quỷ bên dưới Trấn Hồn Uyên kia làm?"

Hậu Thắng chậm rãi lắc đầu, nói: "Ta không biết, nhưng ngay từ đầu là cô biến ta thành quỷ vật, tất nhiên là có liên qua tới cô ta."

Thẩm Thạch nhẹ gật đầu, lúc còn muốn nói tiếp điều gì đó, bỗng nhiên một tiếng gọi trầm thấp yếu nhược đột nhiên truyền tới chỗ hai người:

"Tiểu... Tiểu Thắng phải không?"
===============
Giữa chốn rừng núi âm u
Thạch đầu, lão Hậu thân du nơi này
Hậu Thắng “nhân quỷ” hiện ngay
Lão Hậu run rẩy gọi ngay con mình
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.