Chương trước
Chương sau
Đời người như bọt nước, nước lên rồi lại xuống làm cho người ta có cảm giác thân bất do kỷ, đại dương vô tận, có ai biết được nơi đâu là bến bờ. Người đến rồi người lại đi làm cho vùng đất này phồn hoa, náo nhiệt như thiên đường nhân gian.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Tôn Hằng cất bước đi về phía trước, Tôn Hữu không nhúc nhích, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn. Tôn Hằng dần tới gần, ánh mắt cả hai giao nhau nhưng hắn bỏ qua rồi đi ngang qua người Tôn Hữu.

Gió nhẹ thổi qua, Tôn Hữu vẫn đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt không thay đổi, một lúc sau, hắn xoay người lại, lúc này, Tôn Hằng đã đi tới cửa Thanh Sơn khách điếm, mới bước vài bước lên cầu thang hắn chợt ngừng lại nhưng cuối cùng không quay đầu lại mà biến mất sau đại môn.

Tôn Hữu đứng đó trầm mặc rồi lát sau hắn ngẩng đầu nhìn trời, nhìn những cửa hàng dày đặc trên phố, hắn lộ vẻ do dự nhưng cuối cùng vẫn xoay người lại, nhanh chóng biến mất khỏi nơi này.

※※※

Thẩm Thạch đi dạo đã lâu, hắn đã vào ít nhất là mười mấy cửa hàng, không thể không thừa nhận, đệ nhất thiên hạ Thiên Hồng Thành quả là danh bất hư truyền. Những cửa hàng trên con đường này, Linh Tài nhiều vô số kể, muôn hình vạn trạng, trong số đó trân phẩm cũng không ít làm cho Thẩm Thạch không khỏi xuýt xoa tán thưởng.

Tóm lại, từ những gì mà Thẩm Thạch đã chứng kiến, bất kể là quy mô, phẩm chất, chủng loại hay giá tiền, Thần Tiên Hội xứng đáng là long đầu lão đại, bất quá, những cửa hàng quy mô nhỏ này cũng khá là thú vị.

Lấy thực lực và pháp nhãn của Thần Tiên Hội sẽ không bao giờ nhìn nhầm trân phẩm để người ta có cơ hội trục lợi nhưng những cửa hàng nhỏ này thì khác, đây cũng là nguyên nhân Thẩm Thạch muốn đi đến những nơi này ngoài ngoại vi Thần Tiên Hội.

Nhưng mà hôm nay, vận khí của Thẩm Thạch không được tốt, đã đi cả nửa ngày mà vẫn không tìm được thứ gì, hàng tốt đều bị phát hiện, thứ sau giá còn cao hơn thứ trước, căn bản là hắn không có cơ hội để mà trục lợi.

Sau một hồi lượn lờ không kết quả, Thẩm Thạch đành tiếc nuối trở về. Tuy không thu hoạch gì nhưng tâm tình hắn cũng không quá xấu, dù sao đồ tốt mà lại là hàng lậu chỉ có thể ngộ không thể cầu, nếu chỉ dựa vào pháp nhãn cao siêu là có thể tìm được trân bảo tại những cửa hàng này, hắn cũng không cần liều mạng tầm bảo như vậy.

Trở về đường lớn, Thẩm Thạch lững thững trở lại Thanh Sơn khách điếm, bỗng nhiên hắn liếc nhìn phía đầu đường đối diện, tửu quán bên đó sinh ý vô cùng thịnh vượng, khách nhân không ít, bên ngoài tửu quán, lá cờ đón gió lay động.

Thẩm Thạch ngẩn ra rồi chợt vỗ đầu nói: “Hồ đồ, quả là hồ đồ, đã đến Thiên Hồng Thành thì tại sao lại không mua một ít rượu ngon cho sư phụ?”

Bồ lão đầu thích rượu ngon, hắn làm đồ đệ nên biết rất rõ, khi trước mang về vài hũ rượu ở Thiên Hồng Thành đã làm cho Bồ lão vui mừng không ngớt, nghĩ tới đây, Thẩm Thạch nhanh chóng xoay người lại nhưng hắn không đi về tửu quán kia mà chạy đi nơi khác. Ở Thiên Hồng Thanh, loại rượu ngon nhất là Trúc Diệp Thanh và rượu này chỉ có ở chỗ mà Đỗ Thiết Kiếm dẫn hắn tới.

Khi Thẩm Thạch quay trở lại Thanh Sơn khách điếm thì đã là hoàng hôn. Ánh tà dương le lói cuối chân trời tạo nên một mảng hồng hồng rực rỡ, thời điểm này nếu đang ở Long Kiều bên ngoài Thiên Hồng Thành có thể chứng kiến Long Kiều Lạc Nhật Kỳ Cảnh* trứ danh.

* nói tóm lại là cảnh mặt trời lặn ở Long Kiều.

Lúc này trong Như Ý Đại của Thẩm Thạch đã chứa khá nhiều vò Trúc Diệp Thanh, hắn nhẹ nhàng bước qua đại môn khách điếm, trong lòng thầm nghĩ cứ trực tiếp đem rượu cho sư phụ, vừa vặn để buổi tối người uống rượu thưởng nguyệt.

Nhưng khi vừa bước vào khách điếm, hắn chợt chau mày bởi vì người đang từ bên trong đi ra chính là người mà hắn đã gặp ban sáng – Tôn Hằng.

Thẩm Thạch ngạc nhiên đứng lại nói: “Là ngươi, hôm nay chúng ta rất có duyên nha.”

Tôn Hằng kinh ngạc rồi lập tức cười, gật gật đầu nói: “Đúng là rất có duyên”. Nói xong, hắn thầm đánh giá Thẩm Thạch, miệng mỉm cười nói: “Mới trở về à, ngươi đi dạo phố lâu như vậy sao?”

Thẩm Thạch nhún vai nói: “Không hẳn là vậy! Sự phụ ta rất thích uống rượu nên ta tiện đường đi mua rượu cho lão nhân gia luôn.”

Tôn Hằng “A” một tiếng rồi nói tiếp: “Thì ra là như vậy.” Nói xong, hắn cười cười né người ra nhường đường.

Thẩm Thạch nhìn hắn gật đầu nói: “Ta đi trước.” Nói xong, hắn bỏ đi rồi nhanh chóng biến mất ở ngã rẽ bên trái, hướng bên đó là chỗ ở của các vị trưởng lão Lăng Tiêu Tông, lúc này, quả thật là hắn đi tìm sư phụ Bồ Tư Ý Bồ lão đầu của mình.

Tôn Hằng nhìn Thẩm Thạch rời đi, sắc mặt dần khôi phục bình thường, hiện tại cho dù quan hệ của hắn và Thẩm Thạch có thể xem là tạm ổn nhưng hắn cũng không có ấn tượng tốt với Bồ lão đầu, hơn nữa, sự nhúng tay của Bồ lão đầu và gia gia Tôn Minh Dương trong thời khắc mấu chốt của cuộc khảo thí đã gián tiếp làm hắn thảm bại.

Bất quá, bây giờ nói tới còn ý nghĩa gì chứ?

Tôn Hằng cười khổ thầm nghĩ vị kia dù gì cũng là Nguyên Đan cảnh Đại chân nhân, mình cũng đâu thể làm gì được người ta, vậy thì suy nghĩ nhiều để làm gì? Cùng lúc đó, hắn lại nghĩ đến tình cảnh gặp mặt nhị đệ Tôn Hữu ban sáng, lúc đó ánh mặt y nhìn hắn vô cùng lạnh lẽo, giờ nhớ lại làm hắn có cảm giác không thoải mái.

Sau khi đứng ngây ngốc gần cả buổi trời cuối cùng Tôn Hằng thở dài, xoay người bước đi, vốn hắn muốn đi ra ngoài giải sầu nhưng bất ngờ lại gặp được Thẩm Thạch, khi đi được vài bước, dường như nghĩ ra điều gì, ánh mắt Tôn Hằng lóe sáng, vỗ tay nói:

“Đúng vậy! Chính là rượu ngon, sao ta lại không nghĩ tới cái này!”

※※※

Đương nhiên Thẩm Thạch không biết được những hành động của Tôn Hằng, lúc này, hắn leo lên thang lầu, đi thẳng tới gian phòng của Bồ lão đầu rồi giơ tay gõ cửa.

“Rầm rầm rầm.” Gõ vài tiếng rôi Thẩm Thạch gọi lớn: “Sư phụ, người có trong phòng không, ta là Thạch Đầu.”

Lát sau, trong phòng vang lên vài tiếng động rồi bất thình lình cửa mở ra nhưng ngoài ý muốn, phía sau cửa lại không một bóng người.

Cũng lúc đó, một thanh âm lười biếng vang lên: “Xú tiểu tử, chạy đến tìm ta có việc gì không?”

Thẩm Thạch vào trong phòng, tiện tay đóng của lại rồi quay đầu nhìn Bồ lão đầu, lúc này, lão đang nằm một cách thoải mái trên ghế, thân thể nhẹ nhàng rung động theo cái ghế dường như là rất buồn ngủ

Thẩm Thạch đi tới, cười nói: “Sư phụ, bản lĩnh cách không mở cửa người nhất định phải dạy ta, chiêu đó không biết sẽ tiết kiệm bao nhiêu khí lực a.”

Bồ lão đầu nhúc nhích thân mình, cười hắc hắc nói: “Tốt, đợi ngươi tu luyện tới Thần Ý Cảnh rồi nói tiếp.”

Thẩm Thạch ngẩn ngơ một lát rồi ha ha cười không để thèm để ý, tiện tay kéo một cái ghế ngồi xuống cạnh Bồ lão, tay liên tục lục lọi bên hông.

Vốn Bồ lão đầu đang lười biếng ằm dài nhưng khi mũi động đậy vài cái thì lập tức xoay người lại, đập vào mắt hắn là những vò rượu đang được Thẩm Thạch lấy ra từ Như Ý Đại.

Thẩm Thạch vung tay lên, một vò lại một vò xuất hiện, trước sau tổng cộng là mười bảy vò được đặt trước mặt Bồ lão đầu, lão nhất thời á khẩu.

“Sư phụ, đây là đồ đệ hiếu kính người.” Thẩm Thạch nghiêm mặt nói.

Bồ lão đầu mặt tươi như hoa, liên tục gật đầu nói:”Không tệ, không tệ, xem như tiểu tử thúi ngươi cũng có lương tâm, vẫn biết được thứ yêu thích của sư phụ ngươi.” Nói xong lão đưa tay nhấc lên một vò rượu, vỗ nhẹ làm bật nắp rồi đưa lên miệng tu ừng ực, hai mắt khép hờ, trong miệng rên “Ư” rất thỏa mãn nói:

“Hảo tửu.”

Thẩm Thạch cười nói: “Chỗ rượu này sư phụ cứ uống, khi nào hết đệ tử lại mua tiếp.”

Bồ lão đầu nhìn hắn thoáng lộ vẻ hài lòng rồi cười mắng: “Tiểu tử, công phu vuốt mông ngựa rất tốt nha.”

Thẩm Thạch cười ha ha: “Đệ tử chỉ làm vậy với sư phụ, còn những người khác, cho dù là trưởng lão chân nhân đến đây, đệ tử cũng không mua rượu cho hắn.”

Bồ lão đầu cười lắc đầu: “Xú tiểu tử rất biết nói chuyện a.” Lão vừa nói vừa uống một hớp rượu: “Đúng rồi, lần trước ngươi đưa ta một khối Long Nhục và một bình Long Huyết, ta đã đưa hết cho Vân Nghê. Nếu không có bất ngờ xảy ra khi nữ nhân kia luyện đan thì chắc chắn sẽ ra lò một lọ Chân Long đan.

Thẩm Thạch gật đầu nói: “Như vậy thì quá tốt.”

Bồ lão đầu nhìn hắn hừ một tiếng rồi nói: “Bất quá người cũng đừng cao hứng quá sớm, Vân Nghê thông minh, nhanh trí hơn người, lúc nhìn thấy Long Huyết cùng Long Nhục đã liên tục truy hỏi những thứ này lão phu có được từ đâu?”

Thẩm Thạch kinh hãi nói: “Hả?”

Bồ lão đầu thở dài: “Kỳ thực cũng không thể trách nàng, Long tộc ở Hồng Mông đã tuyệt diệt từ rất lâu rồi, đan dược chế từ huyết nhục Long tộc và Linh tài cũng chỉ còn lại những phối phương không thể luyện chế được, nàng thân là người đứng đầu luyện đan giới nên luôn canh cánh trong lòng việc này, vì thế mới truy hỏi không ngớt như vậy. Hơn nữa…..”

Bồ lão đầu nói tới đây thì lúng túng gãi mái đầu bạc rồi cười khan nói: “Hơn nữa, nàng còn hỏi ta, những thứ này có phải được ngươi đem ra từ Vấn Thiên Bí Cảnh không ?”

Thẩm Thạch kinh hãi, thân thể chấn động.
=================
Hiểu sư phụ, đồ nhi kính rượu
Khác biệt lòng, huynh đệ ngó lơ.
Lão Bồ muốn luyện Chân Long
Vân Nghê hỏi chuyện nảy lòng sinh nghi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.