Chương trước
Chương sau
Thẩm Thạch nghe xong câu trả lời cũng không có phản ứng gì, trên thực tế là hắn đã bị bất động một lúc, sau đó dần dần mới có phản ứng và có ý thức được là mình vừa mới nghe được những gì.

Đại ca trong miệng Hoàng y nhân này chính là một người tên gọi Nguyên Vấn Thiên.

Như là có sóng to gió lớn mãnh liệt ùa đến khiến cho Thẩm Thạch tại giờ khắc này không thể tin được những gì tai mình vừa nghe được, nhưng mà khi hắn nhìn đến sắc mặt của Hoàng y nhân kia cũng không thấy bất kỳ dấu hiệu nào đùa cợt cả. Hoàng y nhân bên kia thì hơi khẽ cau mày lại, lạnh nhạt mà nhìn hắn, đối với người này thì cái tên đó lại là rất bình thường như bao cái tên khác.

Mà sau một lúc Thẩm Thạch mới tỉnh ngộ lại, trong đầu của hắn hiện lên hai cái vấn đề lớn, thứ nhất đó là Nguyên Vấn Thiên chính là người đứng đầu Nhân tộc Lục Thánh khi xưa, sống cách đây đã cả vạn năm rồi, cho dù là thánh nhân đi chăng nữa cũng đã mất rất lâu rồi. Thế mà Hoàng y nhân này dường như là người cùng thời đại với Nguyên Vấn Thiên hay sao? Mà vấn đề thứ hai, cũng là do Nguyên Vấn Thiên là người đứng đầu nhân tộc Lục Thánh, mà mọi người ai ai cũng nhận biết được địa vị của thánh nhân cho nên người có thể ngang hàng với người đứng đầu thánh nhân cũng chỉ là năm vị thánh nhân khác mà thôi, mà nếu như mà người kêu vị đó là đại ca chắc chắn là huynh đệ rồi vậy thì trước mắt vị này chính là…

Ngay lập tức trong đầu của Thẩm Thạch bắt đầu chuyển động, nhiều năm trở lại đây hắn đã sớm được dạy dỗ và nhận biết hình tượng của năm vị thánh nhân kia rồi, hắn vội vàng đem từng người so sánh nào là Cơ Vinh Hiên, Cổ Tử Chân, Cam Cảnh Thành, Tống Văn Đức và còn lại Nam Cung Tiểu Vũ, những danh truyền này của mỗi vị thánh nhân đều là rất đỗi quen thuộc đối với từng người trong từng gia tộc, nhưng mà cho dù hắn suy nghĩ đi thế nào chăng nữa cũng không thấy cái vị Hoàng y nhân trước mắt này có điểm gì giống với năm vị thánh nhân kia cả.

Huống chi là năm vị thánh nhân cùng với Nguyên Vấn Thiên năm đó sau khi đại chiến Nhân Yêu kết thúc đều riêng mình sáng lập ra Tứ Chính danh môn, tạo dựng cơ nghiệp muôn đời được người đời sau tán tụng vinh quang như thế tại vì sao lại xuất hiện tại cung điện của Yêu tộc dưới mặt đất chốn tối tăm mịt mờ này? Giờ đây đã biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ?

Hắn là ai? Cái vị Hoàng y nhân này đến cùng là người nào mà dám xưng hô Nguyên Vấn Thiên là đại ca?

Trong lúc này trong nội tâm Thẩm Thạch hiện lên một mảng tối tăm mù mịt, nhưng trong nháy mắt trong nội tâm hắn lại giật mình hình như nghĩ đến cái gì đó, quả thật là năm đó khi hắn còn lưu lạc bên trong Yêu giới, khi hắn tìm thấy được những bản ghi chép còn sót lại của Yêu tộc về những câu chuyện xưa, một trong những câu chuyện đó có nhắc đến tên của những người kia.

Bảy đại nghịch tặc… Cùng với tên của Nhân tộc Lục Thánh, đột ngột lại nhảy ra thêm một cái tên khó ưa khác, một cái tên nhìn rất đỗi bình thường kế gần ngay cái tên của Nguyên Vấn Thiên.

Thẩm Thạch đột nhiên cảm giác cổ họng của mình có chút khô nóng, hắn kinh ngạc nhìn Hoàng y nhân bên kia, môi khẽ mấp máy sau đó dùng lời nói mà ngay cả mình đều có phần cảm thấy lạ lẫm mà hỏi:

"Người… xin hỏi người, tiền bối, người tên gọi là gì?"

Hoàng y nhân thản nhiên mà nói :”Hoàng Minh”.
※※※

"Ầm!"

Cùng cộng hưởng với sự vô cùng kinh hãi trong nội tâm Thẩm Thạch sau khi nghe được đáp án là một loạt tiếng nổ mạnh lại tiếp tục truyền đến từ bên ngoài Yêu Hoàng Điện kia, lúc này đây bên ngoài cũng truyền đến những tiếng kêu rên thanh âm, cùng với nó là những tiếng gào thét đan xen những tiếng cuồng nộ tức giận, quả thật là bên ngoài Yêu Hoàng Điện kia chả hiểu tại sao trận kịch đấu đã được đẩy lên cao trào gay cấn, hai phía đều đã liều mạng dốc sức mà tranh đấu.

Thẩm Thạch cũng khó có thể mà tưởng tượng ra rằng ba cái con quái vật cường đại như thế mà cùng một chỗ chiến đấu với nhau sẽ tạo ra một hồi chiến kinh thiên động địa đến như thế nào,nhưng mà trước mặt Hoàng y nhân, cái vị nam tử tự xưng là Hoàng Minh kia tựa hồ như chả thèm để ý đến cuộc chiến đó.Thu hút sự chú ý của hắn chủ yếu là tập trung trên người của Thẩm Thạch nhiều hơn, hắn cẩn thận quan sát Thẩm Thạch một hồi, có lẽ vừa rồi đã có nói chuyện chút ít cho nên ngữ điệu thậm chí cả biểu hiện cứng nhắc trên mặt cũng giảm đi, có vẻ như đã thân thiệt hơn rất là nhiều.

Thậm chí Thẩm Thạch có thể nhìn thấy cái vị Hoàng Minh này trên nét mặt đã ngay lập tức đã có sự biến đổi khác thường, như là nghĩ đến điều gì đó nên vị kia nói những tiếng rất nhỏ như lầm bẩm vậy :” kỳ lạ, xem đạo hạnh của ngươi chỉ là một người bình thường trong gia tộc mà thôi, rốt cuộc là làm thế nào mà có thể đi đến Vương điện nơi này?”

Nói xong, ánh mắt của hắn lóe lên nhìn về phía Thẩm Thạch, Thẩm Thạch bị khí thế của hắn chấn nhiếp liền do dự một chút, trong lòng suy nghĩ cũng chả có lý do mà giấu giếm liền đem quá trình mình tiến vào cung điện dưới mặt đất của Yêu tộc, những gì mình đã trải qua tóm tắt mà nói lại . Trong quá trình nói chuyện thì Thẩm Thạch rất nhanh phát hiện ra vị này rất có thể là nhân vật cổ quái đã sống trên vạn năm hình như không có biểu hiện gì của sự hung lệ, vẫn dùng ánh mắt điềm tĩnh mà nghe, cho nên cũng bạo gan lên chút ít, nói xong những câu cuối cùng trong nội tâm của hắn cũng không nhịn được sự hiếu kỳ liền đánh bạo hỏi một câu:

“… Tình hình chính là như vậy đấy, chúng ta đi theo cái quỷ nữ áo trắng mà đến nơi này. Nhưng mà tiền bối, người.. người thực sự đúng là Hoàng Minh tiền bối của vạn năm trước sao?”

Hoàng Minh ngơ ngác một lúc, không có trả lời Thẩm Thạch ngay mà thất thần một lát, nói nhỏ :” Vạn năm… Chẳng lẽ đã qua vạn năm rồi sao?”

Thẩm Thạch trong lúc này không biết nên nói điều gì cho đúng, cái thời gian đó quả đúng là thực sự quá mức dài đằng đẵng, cho dù là thánh nhân xưa kia đã sớm hóa thành tro bụi, lại không biết vì sao mà vị Hoàng Minh này lại có khả năng sống đến tận bây giờ. Nghĩ đến đây, trong nội tâm của Thẩm Thạch liền chấn động, hắn liền thầm nghĩ vạn năm qua không biết bao nhiêu người có mộng tưởng Tu tiên để được trường sinh, nhưng lại chưa bao giờ có ai thành công, nhưng mà cái người trước mắt này, có phải là .. có phải là có chút hình bóng của sự trường sinh bất tử hay không?

Hô hấp của hắn càng trở nên dồn dập, hắn nhìn chằm chằm vào Hoàng Minh, mà dường như Hoàng Minh không nhận ra trong ánh mắt của Thẩm Thạch có chút khác thường mà cứ tập trung suy nghĩ suy tư về điều gì đó, một lát sau lại như tự nói :” Linh Thúy Thiên Châu của “Bạch ảnh” chính là khắc tinh của tử linh ( vật chết) đối với những sinh linh của nhân tộc không có gì nguy hại, cho nên ngươi còn sống sót không có gì là kỳ quái. Nhưng mà nàng tại sao lại muốn dẫn ngươi tới nơi này cơ chứ?”

Thẩm Thạch trong nội tâm lập tức chấn động, trong đầu nhanh chóng hồi tượng lại quá trình mình đi đến nơi đây, dọc theo con đường này quỷ nữ áo trắng quỷ dị thần bí kia đúng là có che chở bảo hộ cho hắn và Tiểu Hắc nên mới tìm được đường sống trong khi bị đám quỷ vật bao vây. Mà vì sau cứ một đường mà đi theo nàng mới có thể đến được Yêu Hoàng Điện nơi này. Chả lẽ là thật sự nàng ta cố tình dẫn mình đến nơi nay hay sao?

Vì lý do gì mà làm như vậy?

Càng suy nghĩ về vấn đề này càng thấy quỷ dị, mà cái vị Hoàng Minh kia nhìn cũng đúng là có chút khó hiểu, vị đó trầm tư một lát rồi lại nhìn lên hướng về Thẩm Thạch mà xem xét, xem ra có vẻ muốn quan sát thật kỹ một lần nữa đây.

Theo ánh mắt của hắn nhìn đến, thân thể của Thẩm Thạch có chút lạnh lẽo, lập tức trên người có cảm giác lành lạnh khác thường, trong lòng biết rõ là chính là thần thông kỳ dị nào đó của Hoàng Minh đang dùng để mà kiểm tra mình, có phải là muốn điều tra ra bí mật nào đó trên người mình hay không?

Loại cảm giác này đương nhiên không thể nào làm cho con người ta vui nổi, nhưng mà đối mặt với cái vị Hoàng Minh này Thẩm Thạch hiển nhiên cũng không có sức mà chống lại, cho nên cuối cùng phải đành cười khổ một tiếng để mặc cho hắn kiểm tra đi. Nói thật ra rằng liền cả ngay bản thân hắn cũng không biết trên người mình đến cùng có cái đồ vật gì mà hấp dẫn quỷ nữ áo trắng để khiến cho nàng dẫn hắn đến nơi đây.

Chỉ có điều trên người Thẩm Thạch quả thật là có cất giấu bí mật, ngoài trừ cái Âm Dương Chú mà đã bị Hoàng Minh phát hiện ra thì còn một cái tuyệt đại bí mật, đó chính là Lục Tiên cổ kiếm. Thẩm Thạch cũng không biết là khi cái người tên Hoàng Minh này nếu như phát hiện ra Lục Tiên cổ kiếm thì sẽ có phản ứng gì, nhưng mà trực giác mách bảo hắn rằng tốt nhất là đừng cho hắn phát hiện ra sự tồn tại của nó.

Cái thanh Lục Tiên cổ kiếm này có lai lịch thần bí khó lường, mà cho dù bao nhiêu nguy hiểm và trắc trở mà hắn đã trải qua thì cái vật này là vật cổ xưa và thần bí nhất, mà nhất là những gì liên quan đến Nhân tộc Lục Thánh hay là Thiên Yêu Vương Đình của vạn năm trước thì cái Lục Tiên cổ kiếm này luôn có một chút phản ứng kỳ quái.

Nhưng sau một lát, Thẩm Thạch cảm thấy trên người hơi trầm xuống.

Người mặc áo vàng Hoàng Minh kia từ đầu đến cuối đều không có di chuyển một bước, chỉ đứng bên cạnh cái quan tài màu vàng mà nói chuyện từ xa với hắn, sau khi ánh mắt đảo qua trên người Thẩm Thạch một lượt, sau đó lại ngưng tụ tại mi tâm Thẩm Thạch một lần nữa mà chăm chú nhìn sau đó lông mày cũng dần dần mà nhíu lại.

Sau một lát, hắn chậm rãi nói ra một câu, “Kỳ quái…”
===============
Thẩm Thạch bỗng chốc giật mình,
Hoàng y nhân đó tên gọi Hoàng Minh
Sau hồi nói chuyện linh tinh,
Lại tra bí mật trên mình Thạch kia!
===============
Gọi Vấn Thiên hai tiếng đại ca
Bảy nghịch tặc chuyện đã phai nhòa
Giữ địa điện vạn năm có lẻ
Chính Hoàng Minh mắt lạnh nhìn qua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.