Một câu nói vô cùng đơn giản nhưng lại làm cho trái tim của Thẩm Thạch như bị thắt lại, chỉ như một tia sáng xoẹt qua trong nháy mắt thôi mà hắn đã cảm thấy được Hoàng Minh đã phát hiện ra mọi bí mật của mình, kể cả cái thanh Lục Tiên cổ kiếm đang ẩn thân trong cơ thể. Dù sao hiện tại đối mặt với người này, một người có thể là lão quái vật đã sống trên vạn năm, hơn nữa là tại những năm cuối thời đại Thiên Yêu Vương Đình kia thì Hoàng Minh cũng là nhân tài kiệt xuất sánh vai với những nhân vật truyền kỳ như là Nhân tộc Lục Thánh.
Một tồn tại khủng bố như vậy, một thân thần thông thật không thể nào đo lường đánh giá được, cho dù có khuyếch đại đến đâu cũng không phải là quá đáng, huống chi ngay tại mới vừa xong nhân vật Hoàng Minh này chỉ liếc một cái thôi liền nhìn ra ngay một trong những bí mật lớn nhất của Thẩm Thạch chính là hắn đã từng tu luyện qua bí pháp của Yêu tộc mang tên Âm Dương Chú, thậm chí ngay cả cái khiếu huyệt thần bí trên mi tâm kia cũng bị Hoàng Minh trực tiếp nhìn ra, mà ngay tức khắc cũng gọi ra đúng tên vốn có của cái khiếu huyệt này là “Linh Khiếu.”
Ở trong tình huống này, Thẩm Thạch rất là buồn bực vì cảm thấy mình rất bất lực trước mặt nhân vật không thể tưởng tượng này, toàn thân như chìm vào trong ảo giác mình không còn chốn dung thân nữa, nghĩ đến đây càng làm cho tâm thần của hắn càng thêm bất an, nhưng mà tại ánh mắt sau khi đã liếc của của Hoàng Minh thì trên mặt lão bỗng hiện lên một tia kinh ngạc mà nói :” Kỳ quái, cái linh khiếu này thế nào mà…. mà lại không giống với linh khiếu bình thường khác?”
Hắn khẽ lắc đầu mà nhìn lại, mặt bỗng nhiên hiện thêm một tia nghi hoặc, sau đó trầm ngâm một lúc cũng không đưa ra được kết luận cuối cùng, việc này làm cho đôi lông mày nhăn lại thấp giọng mà tự nói :” Sẽ không phải ta ở chốn này đã vạn năm nên đầu óc sinh ra hồ đồ rồi chứ?”
Tại hắn đang nghi hoặc thì bên này Thẩm Thạch đương nhiên không thể nghe được những tiếng nói nhỏ đấy nhưng mà nhìn thần sắc và biểu hiện của Hoàng Minh thì dường như không đúng với việc đã phát hiện ra bảo vật trọng yếu gì đó rồi, càng không phải có động tác như lời đồn là “ thấy bảo vật mà ra tay cướp đoạt”(hoặc là giết người đoạt bảo cũng được, trong trường hợp này nói nhẹ đi vì Thẩm Thạch thấy Hoàng Minh tính cách không tệ). Thấy như vậy Thẩm Thạch tuy trong lòng không có thả lỏng nhưng qua một thời gian cảm giác được là Hoàng Minh thật sự không có phát hiện ra Lục Tiên cổ kiếm thì trong lòng liền thở phào một hơi.
Hai người cứ như vậy một hồi lâu, trong Yêu Hoàng điện cũng không có phát sinh ra thứ gì khác, nhưng mà bên ngoài Yêu Hoàng điện kia lại một cuộc chiến đấu vô cùng kịch liệt, một trận đánh đến long trời lở đất đang đến hồi gay cấn đã dần đi đến hồi kết.
“Oành” một tiếng vang lớn nổ lên, đi cùng với nó là những tiếng gào thét cùng với những âm thanh rên rỉ và những đạo ánh sáng lóe lên liên tục lập tức từ cửa lớn ở trước cửa Yêu Hoàng điện phát tán ra, ngay sau đó lại là những tràng nổ mạnh liên miên không dứt cùng với bụi mù cuồn cuộn cuốn vào làm cho khiến cho cửa lớn sứt sẹo lại một lần nữa bị đánh bay, toàn bộ cửa ra vào lập tức bị những đạo hào quang nóng bỏng nuốt hết.
Trong ánh sáng chói lọi đó chợt hiện lên thân hình của “Bạch Ảnh”, Thẩm Thạch cùng Hoàng Mình đồng thời quay đầu mà nhìn lại, chỉ thấy thân hình trắng toát với mái tóc che kín khuôn mặt của quỷ nữ áo trắng đang bị bắn ngược vào đây, giờ đây không còn trạng thái ung dung thần bí nữa mà thay vào đó là thân hình có chút lảo đảo trong không trung như là cành liễu bị vùi dập trong mưa to gió lớn vậy, một bộ dáng loạng choạng trông thất tha thất thiểu bắn ngược trở lại hơn mười trượng mới miễn cưỡng ổn định lại được thân hình. Cùng lúc đó thân thể của nàng cũng không thể bảo toàn được trạng thái lơ lửng trong không trung nữa mà hai chân lần đầu tiên đã phải đặt trên mặt đất, trên người có những vệt đỏ vẩy trên tấm áo trắng, cũng không biết đây là máu của chính nàng hay là máu của ai khác làm bắn lên y phục của nàng nữa. Nhưng mà nhìn thấy thân hình đang run lên nhè nhẹ của nàng thì chắc hẳn quỷ nữ áo trắng này không hề thoải mái chút nào, chắc chắn nàng đã bị thương rồi.
Sau một lát, bên ngoài đại điện gầm lên những tiếng giận dữ, bóng người lóe lên, một thân ảnh bỗng nhiên xông thẳng vào bên trong Yêu Hoàng điện này, sau những tiếng vỗ cánh bay lượn trong không trung liền “Phanh” một tiếng trầm thấp rồi đặt chân lên mặt đất, hai mắt đỏ lừ lộ ra một bộ dáng dữ tợn và hung hãn, đây đúng là quái vật có tên “Cẩu Đầu Nhân”. Hơn nữa không chỉ có thể, ánh mắt Thẩm Thạch cũng không dừng lại quá lâu trên thân hình của Cẩu Đầu Nhân, sau một hồi kinh ngạc ban đầu ánh mắt của hắn liền hướng đến vượt qua đôi cánh của Cẩu Đầu Nhân mà nhìn lại phía sau kia.
Cách chỗ cửa lớn bên ngoài, bỗng nhiên hiện lên một bóng đen khổng lồ, trực tiếp che lấp cái đại môn của Yêu Hoàng điện này, thoạt nhìn đây chính là thân hình của một con quái vật khổng lồ đang dần dần tiến đến trước Yêu Hoàng điện. Một cặp mắt khổng lồ và quỷ dị dần dần xuất hiện phía sau lưng của Cẩu Đầu Nhân lạnh lùng mà quan sát tình hình xung quanh bên trong Yêu Hoàng điện, ánh mắt đó quét qua một lượt từ quỷ nữ áo trắng, đến Thẩm Thạch và Tiểu Hắc rồi cuối cùng rơi trên người đang đứng cạnh chiếc quan tài màu vàng đó là Hoàng Minh.
"Rống..."
Bên ngoài đại điện, chỗ sâu trong bóng tối truyền đến một tiếng tiếng gào thét trầm thấp, khiến cho người ta kinh ngạc đó là tiếng rống khinh khủng của quái thú này bên trong không hề có cảm giác hung hãn nào cả ngược lại còn mang theo vài phần kính sợ. Sau một hồi, cái đôi mắt khổng lồ này chậm rãi thối lui, bắt đầu trấn tĩnh lại mà cứ ngoan ngoãn dừng lại ở bên ngoài Yêu Hoàng điện.
"Uông, uông uông..." những tiếng chó sủa kỳ quái mà làm người nghe có chút buồn cười tại thời điểm này lại vang lên, đó chính là phát ra từ Cẩu Đầu Nhân kia rồi, giờ phút này nếu quan sát kỹ cũng có thể phát hiện ra trên người của nó cũng không lấy làm dễ chịu gì, có vài chỗ rỉ máu, kể cả phần thịt phía trên cánh đằng sau lưng kia đều có những vết thương thật dài như là bị cháy xém cùng xen lẫn với mát thịt bầy nhầy.
Nhưng mà con quái vật này cũng rất là cường hãn, đối với thương thế của mình vốn chả hề bận tâm mà quay sang gầm rú vài tiếng để thị uy đối với cái quỷ nữ áo trắng đang có chút uể oải đứng đằng trước kia, sau đó nó hướng lên phía bệ đá trên cao nơi đặt quan tài màu vàng cùng với Hoàng Minh đang đứng bên cạnh với thái độ biến thành cung kính, cúi đầu xuống mà kêu lớn tiếng:
"Đại vương."
Thẩm Thạch đang đứng ở một bên sau khi nghe được tiếng xưng hô này trong nội tâm có chút chấn động, ánh mắt ngay lập tức nhìn về phía Hoàng Minh, trái lại Hoàng Minh thần sắt lại rất là bình tĩnh, ánh mắt nhìn đến phía dưới mấy con quái vật thực lực cường hãn vừa mới đánh nhau một trận kinh thiên động địa kia mà nhíu mày nói :
“Đã sảy ra chuyện gì, làm sao mà đánh đến bộ dạng này?”
Cẩu Đầu Nhân có chút rụt đầu lại, nhưng thanh âm cũng lớn tiếng chỉ về phía quỷ nữ áo trắng mà kêu lên :” Đại vương, chúng ta có chuyện quan trọng muốn gặp người, kết quả là bị Bạch Ảnh ngăn cản không để cho chúng ta tới nơi đây.”
Quỷ nữ áo trắng được gọi là “Bạch Ảnh” kia bây giờ đã hồi phục một chút công phu, cả người lại một lần nữa chậm rãi lơ lửng trên không trung, đối với chỉ trích này của Cẩu Đầu Nhân nàng đáp lại bằng một bộ dạng lạnh lùng và hững hờ, cũng không thèm giải thích lý do cứ như vật mà một mình lơ lửng như chiếc bóng phiêu phù ở một bên.
Nhìn bộ dạng của Hoàng Minh thì dường như cũng chả muốn truy hỏi lý do, chỉ liếc qua Bạch Ảnh rồi sau đó nhìn về Cẩu Đầu Nhân mà nói :” Hiện tại đã gặp ta rồi, có chuyện gì thì nói đi.”
Cẩu Đầu Nhân vội vàng gật đầu, nó một thân thần thông quảng đại với thực lực rất mạnh mẽ mà tại nơi đây trước mặt Hoàng Minh này lại trông giống như một còn chó nuôi ở trong nhà vậy.Cẩu Đầu Nhân lui về phía sau hai bước, vội vàng quay đầu lại mà hướng đến cái bóng đen khổng lồ đang ở bên ngoài Yêu Hoàng điện kia mà hét lớn :
“Toản Địa Lão, mau lên đem người đó cho đại vương nhìn xem.”
“Rống..” trong bóng tối truyền đến một tiếng gầm nhẹ, dường như là quái vật tên là Toản Địa Lão đã đáp trả lại, sau đó trước mặt mọi người liền nhìn thấy từ trước cửa đại môn liền bắn vào chỗ mảng tối bên trong một thân hình nữ tử, nàng ta lăn trên mặt đất vài cái rồi dừng dại, không có bất kỳ một cử động nào khác dường như là đã hôn mê bất tỉnh.
Tại nơi cung điện xa hoa lộng lẫy này thân thể Thẩm Thạch bỗng nhiên run lên, trong chốc lát hai mắt liền mở to nhìn xem mà vừa mừng vừa sợ, trong mắt lộ ra vẻ khó có thể tin được, nử tử kia không phải ai khác ngoài Chung Thanh Lộ ra thì còn ai vào đây nữa!
Mà Hoàng Minh đang đứng cạnh quan tài màu vàng kia, thần sắc vốn đang bình tĩnh lạnh nhạt khi nhìn thấy thân hình lăn xuống của Chung Thanh Lộ kia trong giây lát bỗng chốc nhạc nhiên tựa hồ đã nhận ra cái gì đó! =============== Cuộc chiến lấy một chọi hai Cẩu đầu Toản Địa trình bày đại vương Hoàng Minh cảm thấy bất thường Nữ nhân mang đến tỏ tường Lộ nhi. =============== Cục diện giờ đã xong xuôi, Cẩu Đầu, Toản Địa đã vào nơi đây Ở chốn cung điện giãi bầy Nàng Lộ lăn lóc, sẽ đầy hiểm nguy?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]