Chương trước
Chương sau
Quang ảnh rung động kịch liệt, đại chấn từ cuộc chiến khiến bệ đá văng tung toé, ở bên cạnh Kim sắc quan tài vô số lực lượng mạnh mẽ xung đột với nhau, như là vô tận cuồng phong mãnh liệt phóng ra bốn phía. Ở trung tâm phong bạo, một mảnh vỡ màu trắng đột nhiên xuất hiện rồi ầm ầm vỡ ra, bắn ra bốn phương tám hướng, càng là phạm vi của trận chiến lực lượng càng hung bạo, ánh lên một tia hung lệ.

Trong khoảnh khắc đó, tim Thẩm Thạch như bị đưa lên tới cổ họng, bởi vì hắn không biết cái xương tay kia là của ai, ánh sáng chói loà đã che chắn hết thảy, làm hắn không thể biết rõ sự tình trong màn gió lốc kia.

Ngay khi hắn còn đang khẩn trương, kinh ngạc, màn sáng không biết có phải bị cuồng phong thổi lui về phía sau hay không màn hào quang đột nhiên dừng lại một lát, giống như ánh sáng chói loá đột nhiên cô đọng lại. Một lát sau, toàn bộ âm thanh bỗng nhiên dừng lại, một chút ánh sáng le lói giống như giấy tường cũ nát bong ra từng mảng, nhao nhao rớt xuống, vô số ánh sáng vốn dĩ chói loà liền ảm đạm đi nhanh chóng. Phút chốc, trong tầm mắt Thẩm Thạch chỉ còn thấy Hoàng Minh đứng cạnh Kim sắc quan tài.

Thủ cốt màu trắng thò ra từ ống tay áo màu vàng đặt lên phía trên nắp quan tài, mà bên dưới thủ cốt bây đã không còn vật gì, đã không có thứ đáng sợ kia với pháp thuật cường đại, không có vô số phong bạo đủ màu sắc, cũng không có thứ gì đó vươn ra từ trong bóng tối mơ hồ giống thủ cốt màu trắng như đúc.

Thẩm Thạch vô thức thở dài một hơi, một lát im ắng trôi qua, từ trong khe hở tối tăm phát ra từng hồi âm thanh âm trầm, phảng phất mang theo vô tận cừu hận thấu xương, nhưng Hoàng Minh đứng trước khe hở đó thần sắc lại chẳng thay đổi chút nào, lạnh lùng nhìn vào mảnh hắc ám, sau đó thu tay lại, chỉ nghe “Oanh” một tiếng, nắp của Kim sắc quan tài một lần nữa chậm rãi đóng lại.

Ánh sáng vàng kim từ bốn phương tám hướng lao đến, một lần nữa bao phủ trên người nam nhân này, phiến Hắc Ám kia không cam lòng cuối cùng cũng bị Kim Sắc che lấp, toàn bộ tiếng vang tại thời khắc này đều biến mất.

Tất cả một lần nữa khôi phục lại vẻ yên tĩnh.

Hoàng Minh tay vịn nắp quan tài, im lặng đứng đó thật lâu, sau đó chậm rãi xoay người, ánh mắt một lần nữa rơi lên người Thẩm Thạch, khoé miệng khẽ nhúc nhích, giống như là muốn nói chuyện, đột nhiên thân thể Hoàng Minh lay động hai lần, nhìn qua có vài phần là đứng không vững nữa.

Thẩm Thạch chấn động. đột nhiên bước lên trước hai bước, thất thanh nói:” Tiền bối, người làm sao vậy…”

Lời hắn còn chưa dứt, bên ngoài đại môn Yêu Hoàng điện, mấy con quái vật cũng tựa hồ bị kinh động, một bóng mờ khổng lồ lập tức hướng về phía này gần hơn vài phần, đồng thời truyền tới âm thanh của của cẩu đầu nhân lớn tiếng kêu lên:

“Đại Vương, người không có việc gì a?”

Khí sắc trên mặt Hoàng Minh kì thật không có thay đổi gì đặc biệt, chẳng qua vừa rồi thân hình có có chút loạng choạng đã làm cho người khác kinh ngạc mà thôi, sự tình kia thoáng xảy ra, Hoàng Minh nhanh chóng khôi phục lại bình thường, hướng ra cửa lớn nhàn nhạt nói:” Không sao, các ngươi lui xuống trước đi.”

Ngoài cửa trầm mặc một hồi rồi truyền đến một âm thanh đáp ứng, bóng mờ khổng lồ lập tức lui ra xa.

Bên trong Yêu Hoàng Điện, Thẩm Thạch nhìn thấy Hoàng Minh nhanh chóng trở lại bình thường cũng ngơ ngác một chút, hắn đang muốn nâng bước chân đi qua thì Hoàng Minh nhàn nhạt nhìn hắn một cái, trong ánh mắt có chút kì quái, nói:” Như thế nào, nhìn ngươi có vẻ như là quan tâm tới ta?”

Thẩm Thạch thoáng trầm mặc, nói:” Ít nhất tới bây giờ, tiền bối người cũng không có hại ta”.

Hoàng Minh cười nhạt một tiếng, tựa hồ với hắn những lời lẽ này mười phần không cho là đúng, sau đó Hoàng Minh lộ ra một chút dáng vẻ mệt mỏi, thân thể lại một lần nữa dựa vào Kim sắc quan tài, chậm rãi ngồi xuống mặt đất.

Trong đại điện bầu không khí chậm rãi trầm tĩnh lại, Thẩm Thạch có chút không thích ứng với loại yên tĩnh này, quay đầu lại nhìn thoáng qua bệ đá, phát hiện Chung Thanh Lộ vẫn đang hôn mê bất tỉnh ở bên kia, nhưng có vẻ tràng đấu pháp hung hiểm vừa rồi cũng không ảnh hưởng gì quá lớn tới nàng, cùng lắm là một chút bụi đất rơi trên người nàng mà thôi, hắn cũng yên tâm.

Đến lúc này, khi đã tìm được Chung Thanh Lộ, Thẩm Thạch trong nội tâm liền suy nghĩ tính toán làm sao để thoát ra khỏi địa cung thần bí quỷ dị này của Yêu Tộc, nhưng độ khó trước mắt thật không nhỏ, chưa cần nói đến thực lực không thể sánh bằng Hoàng Minh, mà khi ra được khỏi Yêu Hoàng Điện, bên ngoài kia vô số thông đạo tạo thành mê cung, Thẩm Thạch không có tin tưởng có thể mang theo Chung Thanh Lộ ra ngoài, càng không phải nói tới trong mê cung chỉ sợ có vô số quỷ vật hung ác cường hãn tồn tại.

Chẳng lẽ lại muốn như thời điểm trước, đi mời vị nữ quỷ áo trắng, rồi mình cùng Chung Thanh Lộ ở sau lưng nàng đi ra ngoài?

Việc này suy nghĩ một chút đã cảm thấy không có chút tin cậy nào, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại bóng trắng cùng vị Hoàng Minh này tựa hồ có quan hệ sâu sắc, cũng chưa đến mức hoàn toàn tuyệt vọng.

Ngay lúc trong đầu hắn đang tính toán không ngừng thì Hoàng Minh đang ngồi dười đất lại một lần nữa mở miệng hướng về Thẩm Thạch nói: “Thẩm Thạch , tới ngồi.”

Ánh mắt của Thẩm Thạch nhìn thoáng qua chính mình, ý tứ kia thập phần minh bạch, Thẩm Thạch do dự một chút rồi cũng bước tới cách Hoàng Minh ba thước rồi ngồi xuống, nói:” Tiền bối, có việc gì thế?”

Hoàng Minh nhìn nhìn hắn, nói: “ Lúc trước nghe ngươi nói, Ngũ Hành thuật pháp ở thế giới Tu chân bên ngoài ngày nay đã suy yếu đến cực điểm, đại bộ phận tu sĩ thời nay đều đi theo con đường thần thông luyện thể ư?”

“Thần thông luyện thể?” Thẩm Thạch lần đầu tiên nghe đến khái niệm này, nhưng những câu từ trước sau câu thuyết pháp của Hoàng Minh, Thẩm Thạch có thể đoán được ý hắn, Thẩm Thạch nhẹ gật đầu nói:” Đúng là như vậy.”

Hoàng Minh lộ ra vài phần châm chọc, cười lạnh một tiếng nói:” Ếch ngồi đáy giếng.”

Thẩm Thạch có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nghĩ thầm trên thế gian này tu sĩ vô số, trong đó có bao nhiêu anh kiệt thiên tài, làm sao có thể đều…Chỉ là Thẩm Thạch bỗng nhiên nghĩ lại cảnh tượng trước đó cốt thủ phóng ra một chỉ với uy áp cường đại của cao giai pháp thuật lập tức hiện rõ, nhất thời đáy lòng phát lạnh, không biết có hay không vị tu sĩ nhân tộc nào có thể chống đỡ được dưới công kích đáng sợ vậy, hắn thật không nói nên lời

“Ngươi bất đồng so với những kẻ khác”. Hoàng Minh thản nhiên nói, “ Ngũ hành pháp thuật chính là đại đạo, căn cơ là Âm Dương chú thuật, nhiều năm như vậy ngươi là người duy nhất có thể đặt bước chân trên con đường này, nhưng không sai biệt lắm ngươi cũng chỉ mới chạm tới thôi.”

Lông mày Thẩm Thạch nhướng lên, nói:” Tiền bối, lời này có ý gì?”

Hoàng Minh nói: Âm Dương chú bí pháp đầy đủ hiện nay chỉ còn mình ta thông hiểu, ngoại trừ vạn năm trước đại ca ta lấy đi bản văn tự chép tay của ta, tối đa cũng là một tàn thiên lưu lạc bên ngoài. Nếu ngươi muốn tiếp tục đi trên con đường này mà không có sự trợ giúp của ta thì ngươi không thể đi tiếp được.

Thẩm Thạch nhíu mày, trong vô thức có chút tin tưởng Hoàng Minh, nhưng vào lúc này, hắn bỗng nhiên nghĩ tới một việc, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, thậm chí trong mắt có vài phần không thể tưởng tượng nổi.

Hoàng Minh lập tức chú ý đến biểu hiện khác thường của Thẩm Thạch, cau mày nói: “ Làm sao vậy, ngươi không tin lời của ta.”
================
Hoàng Minh gọi Thạch đến ngồi
Ngũ hành thuật pháp đến hồi suy vi?
Ếch ngồi đáy giếng đáng chi
Đại đạo muốn học vậy thì cần ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.