Chương trước
Chương sau
Cười nói vui vẻ khi cường địch bị đánh tan tành mây khói, có phải hay không chính là Nguyên Vấn Thiên cùng Hoàng Minh? Sâu trong đáy lòng Thẩm Thạch không nhịn được đã nghĩ như vậy, năm đó hai người đã vượt qua Yêu Hoàng Điện dưới lòng đất này với vô số quái vật kinh khủng, đây là loại phong thái gì chứ?

Hắn không tưởng tượng được, Hoàng Minh cũng chẳng suy nghĩ gì, tựa hồ từ đầu đến giờ y bình tĩnh mà thuật lại những chuyện năm đó, chẳng qua trên mắt y tản ra quang mang nhàn nhạt, vẫn để lộ ra vài phần ôn hoà cùng kích động trong lòng y.

“Quãng đường từ đại môn của Yêu Hoàng Điện đến điện đường bên trong đó cũng không quá xa, nhưng hai người bọn ta di chuyển rất chậm, ta không biết Nguyên đại ca có mệt không chứ ta có cảm giác là mệt sắp chết tới nơi, ta nghĩ sau một khắc nữa ta sẽ chống đỡ không nổi nữa rồi sẽ bị chết bởi những quái vật đầu chó đang bay lượn rít gào trên không trung, nhưng Nguyên đại ca đi trước người ta thuỷ chung không hề liếc nhìn về phía sau,nên ta cố gắng kiên trì chống đỡ đến cuối cùng.”

“Huynh ấy tin tưởng ta, dù trong cơ thể ta có huyết mạch của Yêu Tộc, vậy nên ta cũng không muốn huynh ấy thất vọng. Sau khi phóng ra tia linh lực cuối cùng thi triển thuật pháp, lúc ta chuẩn bị ngã xuống thì phát hiện trong điện đường lúc này chỉ còn lại ta và huynh ấy đứng đây.”

Nguyên đại ca xoay người, nhìn ta nở một nụ cười, vỗ vỗ vai ta, sau đó cười nói: “Tiểu Minh thật lợi hại nha.”

Hoàng Minh nói những lời này vô cùng bình tĩnh nhưng Thẩm Thạch ngồi bên cạnh y chẳng hiểu tại sao có cảm giác nhiệt huyết sôi trào, y như chính bản thân mình chứng kiến cảnh tượng năm đó, hai kì nam tử đứng trong vũng máu giữa vô số thi thể quái vật.

Hoàng Minh bình tĩnh tiếp tục kể : “Ta giết chết tất cả quái vật điều này ngay cả ta cũng không nghĩ tới, nhưng Nguyên đại ca thì rất cao hứng, huynh ấy liền mang ta tới chỗ này của Yêu Hoàng Điện , tại đây ta thấy một bệ đá.”

Thân thể Thẩm Thạch chấn động, vô thức ánh mắt nhìn xuống nguời mình, không phải mình đang ngồi trong trung tâm của bệ đá của toà đại điện sao.

“Ở trên bệ đá kia cũng không có vật gì, chỏ đặt một cố quan tài cực lớn màu đen.”

Thẩm Thạch đưa mắt nhìn tới, hắn lập tức giật mình, từ khi hắn tiến vào chỗ này của Yêu Hoàng Điện rõ ràng là chỉ thấy một cỗ kim sắc quan tài lóng lánh hoàn toàn đối lập với những gì Hoàng Minh nói nha.

Cốt thủ của Hoàng Minh một lần nữa lướt ở trên kim sắc quan tài, một âm thanh nhỏ lại một lần nữa vang lên, làm cho y tựa hồ nhớ lại điều gì đó buồn cười, khoé miệng hơi nhếch lên, sau đó mỉm cười nói: “Nguyên đại ca cứ như vậy tiến về quan tài đá màu đen, tuy rằng ta đã kiệt sức đứng lại ở phía sau nhưng vẫn thấy trên quan tài đá đó yêu khí ngút trời, hung lệ vô cùng, nhìn không được liền nói với huynh ấy phải cẩn thận. Không đợi ta nói xong, bên trong quan tài hắc khí cuồn cuộn tuôn ra như thuỷ triều, một quỷ vật hung ác bình sinh ta ít thấy từ đó phóng ra.”

“Quỷ vật hung ác?” Thẩm Thạch lúc này đã không còn kịp để phản ứng, tất cả thoáng nhìn qua cũng không khác gì mấy so với tình cảnh năm đó, ánh mắt của hắn lập tức nhìn xuống nắp của kim sắc quan tài , mới đây thôi bên trong quan tài này suýt có con quỷ vật suýt nữa phá quan mà ra, lúc đó từ khe hở Thẩm Thạch chỉ thấy hắc ám vô cùng vô tận.

Không lẽ quỷ vật này đã sống vạn năm đến tận hôm nay?

Hoàng Minh tuy rằng nói là quỷ vật đó lợi hại, nhưng thần sắc nhàn nhạt, nói: “Ta lúc ấy chấn động, chứng kiến từ trong hắc khí một Khô lâu Quỷ Vương ba đầu quỷ dị gào khóc từ trong quan tài bay ra, nhưng còn chưa kịp bay đến chỗ này thì ta liền chứng kiến cảnh tượng Nguyên đại ca thân thể cũng chẳng hề động đậy giống như chỉ xuất ra một quyền thì Khô Lâu Quỷ Vương ba đầu đã bị đánh bay ngược trở lại.”

“A” Thẩm Thạch ngây ngốc một chút, trong nhất thời có chút thất thần, theo như lời Hoàng Minh thì Khô Lâu Quỷ Vương ba đầu hiển nhiên còn lợi hại hơn Cẩu Đầu Nhân kia một bậc, nhưng vì sao khi nghe kể Nguyên Vấn Thiên căn bản không cần dùng lực đã đáng bay tên kia, so với Cẩu Đầu Nhân còn muốn nhẹ nhàng hơn?

“Lúc đó ta cũng như ngươi sợ ngây người.” Hoàng Minh lúc này rõ ràng thấy được biểu lộ trên gương mặt Thẩm Thạch, thản nhiên nói: “ Ta liền đứng ở nơi đó, chỉ thấy tên Khô Lâu Quỷ Vương ba đầu hung uy ngập trời đột nhiên im hơi lặng tiêng, Nguyên đại ca một quyền đánh văng nó, một khắc sau đã xuất hiện bên người nó túm lấy xương sống của y dùng sức cực mạnh nện xuống đất, phành phạch phành phạch…”

Thanh âm của Hoàng Minh không lớn nhưng tái hiện lại tình cảnh năm đó làm người khác trợn mắt há mồm:

“Hắc khí nhanh chóng tản đi, chỉ còn một bộ xương với ba cái đầu lâu trụi lủi trắng bệch, không biết tại sao Khô Lâu quỷ vương lại không hề có sức hoàn thủ với Nguyên đại ca, rồi bị huynh ấy mạnh mẽ nện xuống đất, toàn thân cốt cách vỡ vụn ra, lăn lóc trên mặt đất, Nguyên đại ca sau đó giống như là lẩm bẩm nói một câu ‘ Thành quỷ rồi mà còn nhìn xấu xí như vậy, thật là phiền phức’ liền xuất ra một cước đem ba cái đầu lâu đạp vỡ.”

“Ta nhìn cảnh ấy ngây người, trong đầu chỉ còn một ý niệm, Khô lâu ba đầu rốt cuộc là dạng gì mà yếu đuối như vậy a…”

“Yếu cái đầu ngươi!” Đột nhiên một tiếng rống bén nhọn , mãnh liệt từ sau lưng Hoàng Minh truyền đến, sắc mặt Hoàng Minh cũng chẳng có thay đổi gi, nhưng Thẩm Thạch thì sợ hãi kêu lên một tiếng, ngạc nhiên phát hiện âm thanh nghiến răng nghiến lợi này xuất phát từ bên trong cỗ quan tài kim sắc.

“Con bà nhà ngươi, ngươi có tư cách gì mà dám nói lão tử yếu, có gan thả ta ra ngoài, ta với ngươi đại chiến ba trăm hiệp!”

Hoàng Minh cười, xuỳ một tiếng, căn bản không thèm để vào tai, sau đó âm thanh phẫn nộ mang theo vô số oán độc lại từ trong quan tài gầm lên: “ Con mẹ nó, năm đó nếu không phải tên kia cầm theo Lục tiên cổ kiếm tàn phiến trời sinh có khả năng trấn áp ngàn vạn Quỷ vật, lão tử bị bất ngờ, không có đề phòng nên trúng ám toán thì làm sao lão tử lại có kết cục này.”

Hoàng Minh cười hặc hặc, khinh thường nói: “Thất bại là thất bại, đổ thừa cái vẹo gì?”

“Phì!” Quỷ vật kia nghiến răng nghiến lợi từ đằng xa cũng có thể nghe được, hung dữ nói: “Một ngày nào đó lão tử có thể đi ra thì chuyện thứ nhất ta sẽ làm thịt ngươi, sau đó tìm con cháu đời sau của tên kia ăn tươi nuốt sống thì mới có thể phát tiết hết mối hận trong lòng của ta!”

Hoàng Minh cười trừ, ánh mắt chuyển động, chợt thấy sắc mặt Thẩm Thạch có vẻ cổ quái, lông mày khẽ nhướng hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
==================
Đại ca tin tưởng Tiểu Minh
Linh lực cạn kiệt hết mình diệt yêu
Hắc khí tuôn, tựa thủy triều
Vung quyền tung cước, tiêu đời Quỷ Vương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.