Màn đêm đen kịt, ngay giữa dãy núi bỗng có một thân ảnh cực lớn đột nhiên xuất hiện, dường như đầu đội trời cao, chân đạp đại địa, giống như một thần linh khó có thể tưởng tượng ra đột nhiên xuất hiện trước ánh mắt của Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Trúc.
Dù là cách rất xa, dù là bị bóng đêm che lấp không thể nhìn cho rõ ràng, những cỗ lực lượng vô hình ở giữa thiên địa này lại như đập thẳng vào mặt, khiến cho hô hấp của hai người đều như ngừng lại, thậm chí ngay cả thân thể cũng khẽ run nhè nhẹ.
Đó không phải là quái vật bình thường, thân ảnh cực lớn đó mang đến áp lực còn vượt qua tất cả những địch nhân Thẩm Thạch từng thấy trước đây, kể cả những cao giai Yêu thú, kể cả Long tộc, thậm chí cả Quỷ vật khủng bố ở Trấn Hồn Uyên. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn đối mặt với một khí tức cường đại như thế, thậm chí còn khiến người ta hoàn toàn không thể nào sinh lòng chống cự, chỉ có thể đứng một chỗ với cảm giác run lẩy bẩy phát ra từ trong tâm.
Nhưng mà, tựa hồ như còn phảng phất có mấy phần… cảm giác quen thuộc?
Đang khiếp sợ trong im lặng, tâm tình run rẩy kích động, Thẩm Thạch bỗng như nghĩ tới điều gì, liền mãnh liệt quay đầu lại nhìn Chung Thanh Trúc. Đúng lúc đó, Chung Thanh Trúc cũng gần như đồng thời xoay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, phảng phất như cùng lúc thấy được nội tâm của đối phương, đoán được đối phương nghĩ đến điều gì.
Bởi vì đó là một bí mật chỉ thuộc về hai người bọn họ. Ngày đó trong cuộc tuyển chọn đệ tử tinh anh của Lăng Tiêu Tông tại Bách Sơn Giới, hai người Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Trúc xâm nhập vào Hắc Nha Lĩnh, rồi vào đêm đó tại sâu trong sơn lĩnh kia, sau khi cả đám Cao giai Yêu thú tàn sát lẫn nhau mà chết, hai người bọn họ đã tận mắt nhìn thấy một thân ảnh khổng lồ xuất hiện bên trong sơn mạch.
Không ai biết thân ảnh khổng lồ kia rốt cuộc là cái gì, cho dù Thẩm Thạch đã xem qua vô số cổ thư, điển tịch, cũng chưa bao giờ đọc được đôi câu vài lời nào quan hệ. Cõ lẽ chỉ có thể giải thích đó là một sinh vật quỷ dị, nhân loại không saocách nào lý giải. Nhưng mà đêm nay, tại dãy núi nơi cực bắc Tuyết Nguyên băng giá vô cùng này, Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Trúc lại một lấy nữa thấy được thân ảnh khổng lồ kia.
Vì sao?
Vì cái gì mà thân ảnh khổng lồ từ Hắc Nha Lĩnh trong Bách Sơn Giới lại đột nhiên xuất hiện ở nơi Tuyết Nguyên lãnh lẽo tại cực bắc Hồng Mông chủ giới này? Phải biết rằng từ xưa đến nay, có một sự thật mọi người đều biết rằng kết nối duy nhất giữa hai giới thổ chính là Thượng Cổ Truyền Tống pháp trận , ngoài ra không còn lối đi nào khác. Mà một quái vật lớn như thế làm sao có thể đi qua Thượng Cổ Truyền Tống pháp trận mà không bị người ta phát hiện?
Lúc nghi hoặc đang tràn ngập trong nội tâm hai người thì thân ảnh khổng lồ trong thiên địa hắc ám kia bỗng dưng nhúc nhích, sau đó bước một bước chân, đi giữa những dãy núi. Từ xa nhìn lại, cái thân thể cao lớn kia như đang dò xét đại địa, bước một bước là vượt qua một tòa núi nhỏ, từng dấu chân đạp xuống liền khiến mặt đất rung chuyển lắc lư.
Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Trúc vẫn còn đang kinh sợ, nhưng một lát sau, tim của Thẩm Thạch bỗng nảy lên, đập mạnh. Hắn nhìn chằm chằm vào hướng đi của cái bóng đen cực lớn kia, liền thình lình phát hiện ra thoạt nhìn nó có vẻ như không có mục tiêu, nhưng sau một hồi dường như đã hướng ngay tới nơi nhóm người bọn họ đang ẩn thân.
Thẩm Thạch cả kinh, quả thực là bất thường, theo từng bước chân của cái bóng khổng lồ kia, cảm giác mặt đất rung chuyển trong sơn động lại ngày càng mãnh liệt. Thân hình khổng lồ đến không thể kháng cự kia như một bức tường thành lớn vắt ngang qua thiên địa, trong bóng đêm nặng nề áp tới.
Một bước đạp xuống, dường như cả dãy núi đều run rẩy, đại địa như đang thút thít nỉ non. Cái thân ảnh khổng lồ kia như Chúa tể của cả thế gian, xung quanh có phong vân tề tựu. Thẩm Thạch vô thức quay đầu lại muốn cảnh báo những đồng đội của mình, nhưng ánh mắt hắn vừa đảo qua huyệt động kia liền đột nhiên phát hiện tất cả mọi người thế mà đều đang yên bình ngủ say, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Nếu là lúc bình thường, với cảnh giới của bọn họ, chỉ một động tĩnh hơi lớn một chút thôi đã có thể sớm đánh thức tất cả rồi. Vậy mà bây giờ, Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc nhìn sang nhau, hình như chỉ có hai người bọn họ là còn thanh tỉnh.
Thân ảnh khổng lồ kia vẫn như cũ, không ngừng chậm chạp đi tới, mỗi một bước đều xa đến dị thường, núi non trùng điệp đối với nó dường như đều biến thành những mương rãnh cỏn con, mà Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc so với nó quả thực còn không bằng nổi con sâu cái kiến.
Bọn hắn không có cách nào phản kháng, thậm chí còn không có chỗ trốn chạy, chỉ có thể đứng tại cửa của cái sơn động nhỏ bé này, trơ mắt nhìn thân ảnh khổng lồ kia từng bước từng bước tiếp cận. Sau đó, đột nhiên tại một khoảnh khắc, khi thân ảnh khổng lồ đó gần tới ngọn núi này, đồng tử của Thẩm Thạch liền mãnh liệt mở to ra. Bởi vì khi hắn nhìn lên, đã phát hiện ra ở cái thân ảnh vĩ đại ở đó, trên cái cổ to lớn vô cùng lại hoàn toàn trống rỗng.
Đây là một cự nhân (*) không đầu!
(*): Cự nhân: Người khổng lồ.
Chung Thanh Trúc bên cạnh cũng nhanh chóng thốt ra một thanh âm kinh ngạc, hiển nhiên cũng đã nhìn ra điều đó. Mà Thẩm Thạch ngoài nỗi khiếp sợ, tiếp theo còn phát hiện ra cự nhân này so với thứ ở Bách Sơn Giới hình như còn có vài chỗ bất đồng.
Chỗ bất đồng lớn nhất đương nhiên chính là cái đầu, cự nhân trước mắt không hề có đầu, nhưng mà thứ ở Bách Sơn Giới thì là một hình người nguyên vẹn. Trong đêm đó, Thẩm Thạch thậm chí còn chứng kiến nó cắn nuốt những thi thể của Yêu thú Cao giai. Ngoài chuyện đó ra, bởi vì khoảng cách gần nên đã có thể nhìn rõ được hơn vài phần, Thẩm Thạch cũng nhanh chóng cảm giác được cự nhân trước mắt mình này so với cự nhân ở Bách Sơn giới thậm chí còn cao lớn hơn, cái khí tức khủng bố không thể chống đỡ này cự nhân ở Bách Sơn Giới cũng không sở hữu.
Thậm chí trong nháy mắt, trong nội tâm Thẩm Thạch còn hiện lên một sự so sánh mà ngay cả hắn cũng cảm thấy có chút hoang đường, rằng hai thân hình kia tuy rằng so với Nhân tộc đều là vô cùng khổng lồ, nhưng nếu so với nhau thì hình như cự nhân ở Bách Sơn Giới chỉ là một tiểu hài tử, mà cự nhân không đầu trước mắt này mới thực sự là trưởng thành đỉnh phong.
Sự so sánh này đương nhiên không có nghĩa lý gì cả, bởi lẽ dù là “Tiểu hài tử” hay là “Trưởng thành” thì cự nhân này cũng có thể dễ dàng đè chết một Nhân tộc yếu ớt. Chẳng qua là hành động của cự nhân không đầu này so với thứ ở Bách Sơn giới còn kỳ quái hơn, khi đi đến chỗ cách ngọn núi của Thẩm Thạch không xa, nó liền đột ngột ngừng lại.
Hành động này khiến cho nội tâm của Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc cùng trầm xuống.
Ngay sau đó, thân hình của Cự Nhân liền chậm rãi hạ xuống, nhìn có vẻ như đang dần dần tới gần chỗ sơn động này của Thẩm Thạch. Trong không trung, gió tuyết cuồng bạo gào thét, tựa hồ như đang trốn đi tứ tán.
Bóng tối như thủy triều dâng, tại giữa thiên địa bắt đầu điên cuồng khởi động.
Sau đó, Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Trúc liền thấy được một thứ đang rũ xuống trên đầu vai của Cự Nhân, đó là một cái đầu rồng màu trắng xám đang nằm sấp.
Một con rồng, một lão Long già, rất già, có cảm giác như đang mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi.
Sau đó, lão Long kia giương mắt lên nhìn về phía hai người bọn họ.
Như một tia chớp đột nhiên xẹt quá bầu trời hắc ám, giống như tiếng sấm rền nổ vang giữa thiên địa lặng thinh, đôi Long nhãn (*) tràn ngập, mênh mang khí tức cổ xưa kia trước tiên nhìn vào người Chung Thanh Trúc.
(*) Long nhãn: Mắt rồng. ================ Đang canh gác có bất ngờ Bóng hình xưa cũ bây giờ hiện lên Cự nhân ở tại phía trên Lão Long rủ xuống trong đêm ánh nhìn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]