Bỗng nhiên, một tiếng thét chói tai mang đầy sự thống khổ truyền đến, Thẩm Thạch kinh hãi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Chung Thanh Trúc tựa như trong nháy mắt đã gặp phải một đả kích nào đó thật lớn, cả thân thể đều run rẩy kịch liệt, hai tay ôm lấy đầu, hàm răng cắn chặt, khuôn mặt tái nhợt nhăn nhó trông thống khổ vô cùng.
Sau một lát, nàng ngay cả đứng cũng không vững nữa, thân thể liền lảo đảo té xuống bên cạnh. Thẩm Thạch liền lập tức nhảy qua ôm lấy nàng, dù bàn tay vẫn còn cách một lần xiêm y nhưng hắn cũng không nhịn được mà rùng mình một cái. Bởi lẽ thân thể Chung Thanh Trúc lạnh lẽo dị thường, thậm chí so với gió tuyết ngoài kia còn băng lãnh hơn vài phần, suýt chút nữa đã làm bàn tay của hắn đông cứng. Thậm chí bên trong cảm giác băng hàn còn có vài tia khí tức âm lãnh cổ quái, khiến hắn không hiểu sao lại thấy có phần quen thuộc.
Chẳng qua trong lúc dầu sôi lửa bỏng này, Thẩm Thạch cũng không có tâm trạng mà suy nghĩ nhiều như vậy. Dưới tình thế cấp bách, hắn mặc kệ cỗ âm hàn ôm lấy Chung Thanh Trúc vào trong lồng ngực. Trong vòng tay hắn, Chung Thanh Trúc như đang vô cùng thống khổ, rên rỉ không ngừng, bàn tay ôm chặt lấy đầu vận nhiều sức lực, phảng phất như trong đầu của nàng đang có độc trùng kinh khủng đang gặm nuốt.
Lúc này, trong lúc bối rối Thẩm Thạch thậm chí đã quên cả cự nhân đáng sợ và lão Long thần bí ngay bên ngoài kia, trong mắt chỉ còn lại Chung Thanh Trúc. Hắn dốc sức liều mạng muốn tìm cách vỗ về nàng, làm cho nàng bình tĩnh trở lại, bởi nhìn bộ dạng thống khổ giãy giụa này rất có thể sau một khắc nữa nàng sẽ làm chính mình bị thương. Nhưng đúng lúc đó, khi Chung Thanh Trúc giãy giụa, rên rỉ khổ sở bên cạnh, ánh mắt của Thẩm Thạch nhìn qua nàng bỗng nhiên ngưng lại, nhìn vào bên trong đôi mắt sáng của Chung Thanh Trúc. Trong bộ dáng thống khổ, đột nhiên đồng tử của nàng phát sinh biến hóa mãnh liệt, từ một con ngươi đen tròn trong suốt liền mạnh mẽ kéo dài ra, lập tức biến thành một con mắt dài nhỏ như là của độc xà.
Trong chớp mắt, thân thình của Thẩm Thạch đại chấn, nhưng sự tình kế tiếp nhau khiến cho hắn không có nhiều thời gian để phản ứng. Tình huống của Chung Thanh Trúc càng lúc càng gay go, vẻ thống khổ đột nhiên bao trùm này như đang ăn mòn đi toàn bộ thần trí của nàng. Nàng thậm chí còn không thể nào đứng thẳng được nữa, sau một tiếng rên, thân thể của nàng té xuống thật mạnh, đồng thời hai mắt nhắm lại, có vẻ như không sao chống cự lại được sự thống khổ kia nên đã ngất đi.
Thẩm Thạch vô cùng kinh hãi, liền ôm lấy cổ nàng, nâng nàng khỏi mặt đất, đồng thời định lớn tiếng báo động thì bỗng lại phát hiện ra bên trong sơn động này hoàn toàn yên tĩnh đến mức quỷ dị, dường như giữa mình và bốn người đang ngủ kia đã bị ngăn cách thành hai thế giới, bên ngoài dù kinh thiên động địa đến thế nào thì bên trong cũng không hề có động tĩnh, tất cả mọi người vẫn yên bình ngủ say.
Bên trong bên ngoài, một động một tĩnh, nhìn gần trong gang tấc mà lại có cảm giác xa đến tận cuối chân trời.
Tiếng gọi vốn đã sắp bật ra khỏi miệng liền bị Thẩm Thạch mạnh mẽ nén lại. Sau đó, hắn hít sâu một hơi, mạnh mẽ quay đầu, tiến lên một bước ngăn cản trước người Chung Thanh Trúc, đối mặt với Cự Nhân không đầu đội trời đạp đất vô cùng khủng bố bên ngoài cửa động kia, và còn cả cái đầu của lão Long quỷ dị thần bí nằm ở đầu vai của Cự Nhân nữa.
Gió tuyết ngày càng cuồng bạo, dù cứng rắn như ngọn núi đá này cũng bị bão tuyết điên cuồng đánh cho rung chuyển. Dưới uy thế không gì sánh kịp này, Thẩm Thạch thực chỉ nhỏ bé như sâu kiến.
Cũng đúng lúc này, lão Long liền thu hồi ánh mắt đang nhìn Chung Thanh Trúc, chuyển sang nhìn Thẩm Thạch.
Chỉ vậy thôi mà trong nháy mắt, Thẩm Thạch cảm thấy cả người lạnh buốt, cơ bắp toàn thân căng lên. Ánh nhìn lạnh lùng, vừa cổ xưa vừa thê lương này như ánh mắt của thần linh đang nhìn xuống chúng sinh.
Cảm giác thống khổ vừa phát sinh trên người Chung Thanh Trúc kia dường như gần trong gang tấc, tựa hồ như chỉ sau một khắc nữa sẽ lặp lại trên người hắn.
Nhưng giữa những lần hô hấp, giữa gió tuyết thê lương, cảm giác thống khổ đó lại không hề phát sinh.
Ánh mắt đạm mạc của lão Long đang dừng lại trên người hắn như bắt đầu có chút biến hóa, Thẩm Thạch cũng không hiểu đến tột cùng là biến chuyển thế nào, nhưng hắn có thể cảm giác được tựa hồ như lão Long này không có địch ý quá lớn đối với mình.
Tuy vậy sau một lúc lâu, ánh mắt của lão Long lại một lần nữa di chuyển, lần này nhìn vào sau lưng Thẩm Thạch.
Chỗ đó không có bóng người, nhưng có một con heo.
Một con Hắc Trư.
Một con Tiểu Hắc Trư từ nãy đến giờ vẫn đang ngẩn người, đứng nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích mà nhìn lão Long kia.
Ánh mắt của lão Long đột nhiên phát sáng, nhìn chằm chằm vào Tiểu Hắc, trong mắt tựa hồ như ánh lên một tia ngạc nhiên, dường như đã nhìn thấy một chuyện bất khả tư nghị. Một lát sau, trong gió tuyết đằng xa, cự nhân không đầu bỗng nhiên giơ một tay lên.
Động tác của nó vô cùng chậm chạp, tràn ngập khí tức già yếu. Theo chuyển động của cự nhân không đầu, một bàn tay khổng lồ mạnh mẽ áp tới trước cửa động.
Bầu trời như lập tức tối sầm, một ít ánh sáng lờ mờ còn sót lại cũng trở nên ảm đạm, bão tuyết điên cuồng gào thét, từ bốn phương tám hướng ùn ùn ùa lao tới bủa vây Thẩm Thạch. Dường như xung quanh cái cửa sơn động này đã hình thành một vòng xoáy cực lớn hút sạch toàn bộ lực lượng xung quanh.
Bàn tay khổng lồ hạ xuống, chỉ một trảo tiện tay, cửa sơn động liền mạnh mẽ bị xé rời một khoảng lớn, Thẩm Thạch căn bản muốn tránh cũng không kịp. Trong lúc nguy cấp, hắn mãnh liệt đẩy thân thể đang ngã trên mặt đất của Chung Thanh Trúc sang một bên, chỉ sau đó có một khắc, cả hắn và Tiểu Hắc cùng một đống đá vụn lớn đã bị cự nhân kia bốc lên.
Gió tuyết thảm thiết, thiên địa thê lương, trong bóng tối, cự nhân không đầu kia mạnh mẽ xoay người, sau đó đạp trên hắc ám, đi về hướng dãy núi ở phương xa. Trước lúc hôn mê, Thẩm Thạch chỉ kịp nhìn thấy như vậy.
***
“Vù vù, Vù vù…”
Trong âm thanh trầm thấp ôn hòa, Thẩm Thạch chậm rãi tỉnh lại. Khi hắn còn chưa mở mắt ra đã cảm thấy được sự lạnh lẽo xung quanh thân thể , nhưng trên gương mặt lại có chút cảm giác ấm áp.
Sau đó, hắn mở hai mắt ra, liền nhìn thấy Tiểu Hắc.
Nó nhẹ nhàng liếm lấy khuôn mặt Thẩm Thạch một lúc, thoạt nhìn có vẻ đang cao hứng, không biết có phải vì thấy Thẩm Thạch đang hôn mê giờ đã tỉnh lại hay không. Thẩm Thạch nhoẻn miệng cười với Tiểu Hắc một cái, rồi ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía.
Nơi hắn đang ngồi tựa hồ như là một hành lang lạ lẫm. Hành lang đó có một độ dốc rõ ràng hướng xuống phía dưới. Phía xa xa mơ hồ có tia sáng màu vàng nhạt lập lòe, mà thạch bích màu đen xung quanh lại cao thấp không đều. Một đầu hành lang dẫn sâu xuống mặt đất, đầu kia thông ra ngoài qua một cửa động, gió lạnh băng, thê lương thổi ra từ đó,có vẻ cửa động kia chính là nguồn gốc của cảm giác lạnh lẽo bên trong hành lang này.
Ngoài ra, không hề có bất kỳ đồ vật gì khác. Cự nhân không đầu cùng lão Long thần bí Thẩm Thạch nhìn thấy trước lúc hôn mê kia giờ cũng không còn bóng dáng.
Thẩm Thạch đứng lên, khẽ nhúc nhích thân thể, liền lập tức phát hiện ra ngoài mấy vết trầy da bên ngoài thì mình cũng không có quá nhiều thương tổn. Có thể sống sót được trong bàn tay của Cự nhân không đầu cơ hồ như có khả năng hủy thiên diệt địa kia khiến chính hắn cũng cảm thấy kinh ngạc, bất quá giờ cũng không phải là lúc để nghĩ tới chuyện này. Hắn quay đầu lại nhìn sâu xuống phía dưới hành lang, trầm ngâm một lát rồi mang Tiểu Hắc đi ra ngoài.
Cái địa phương xa lạ này thật là khiến người ta sởn cả gai ốc, nếu có thể rời đi thì hãy rời đi sớm một chút, hắn nghĩ. ================= Lão Long ánh mắt quét qua Thanh Trúc thống khổ kêu la hiện hình Thạch Đầu chưa kịp thất kinh Cự trảo chộp tới xoay mình mang đi. ================= Đêm đen tiếng thét đột ngột quá Xoay người thấy được Trúc kêu la Cự trảo lạnh lùng liền chộp tới Đem Thạch tỉnh lại hành lang xa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]