Chương trước
Chương sau
Cỗ sát khí kia đột ngột xuất hiện, vô cùng mãnh liệt như muốn dời non lấp biển, chớp mắt đã vọt đến trước người Thẩm Thạch, toàn thân hắn như bị đá đè không thể nào động đậy gì được. Thẩm Thạch âm thầm kinh hãi, thầm nghĩ lão Long này lại là một kẻ vô cùng mạnh mẽ, dù cho nó đã rất già rồi nhưng khi đối mặt với Long uy này thì có mấy người chống đỡ được đây!?

Chẳng qua, khi Thẩm Thạch sắp không chịu đựng nổi nữa thì hư ảnh chuôi cổ kiếm Lục Tiên bỗng nhiên chấn động một cái trong khiếu huyệt ngay mi tâm. Dường như nó đang bị cái gì kích thích nên chợt tỉnh lại sau khoảng thời gian dài ngủ say, trong chớp mắt có một luồng khí tức rất nhỏ nhưng vô cùng trong trẻo chảy qua toàn bộ kinh mạch trên thân thể Thẩm Thạch rồi triệt đi cỗ Long uy đang áp bức trên người hắn.

Áp lực trên người Thẩm Thạch liền mất đi, hắn nhanh bước về sau hai bước, trong miệng thở dốc; mà lão Long đang ở phía trên lại có chút kinh ngạc, nó liếc nhìn Thẩm Thạch một hồi lâu, trong mắt dâng lên vài tia nghi hoặc rồi lại cúi đầu nhìn móng vuốt của mình; chợt nó thở dài tự nói: “Ta đúng là đã già rồi…”

Thẩm Thạch cũng không rõ đầu Long già lẻ loi này có phát hiện được bí mật trong người mình hay không, nhìn qua có lẽ là không biết đi. Chẳng qua trong lòng hắn vẫn còn đang rất lo lắng, hiển nhiên đầu Long kia cũng không phải tầm thường, chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra bí mật giữa Tiểu Hắc và Long tộc rồi vậy thì tại sao nó lại không cảm nhận được cổ kiếm Lục Tiên trong cơ thể mình đây? Phải chăng nguyên nhân là ở bản thân cổ kiếm?

Dù sao thì Thẩm Thạch cũng không thật sự muốn trở mặt với một kẻ cường đại như đầu lão Long này làm gì nên sau khi hắn thở dốc một hồi rồi vội vàng nói: “Tiền bối, không phải như người nghĩ đâu.”

Lão Long chậm rãi nhướng người lên nhìn Thẩm Thạch, dù chưa mở miệng nhưng ánh mắt của nó vẫn chứa đầy bất thiện (DG: không ưa đó). Sau khi do dự một lát, Thẩm Thạch liền nói rõ đoạn thời gian trong bí cảnh Vấn Thiên cho nó nghe. Sở dĩ trên người hắn nhiễm nhiều khí tức của Long huyết là do tình cảnh trong cổ miếu trên Hoàn Hình sơn ở bí cảnh ngày đó; sau khi tên yêu ma hung hầu kia thoát khốn đã đại khai sát giới giết hết cả đám Hắc Long ngăn cản hắn, máu chảy thành sông cuốn theo Thẩm Thạch ở trong đó.

Từ đầu, vẻ mặt của lão Long còn mang mấy phần khinh thường cùng mỉa mai nhưng khi nghe được chuyện của con hung hầu lông xám cùng đứa bé trai thần bí kia thì chợt ngưng trọng hẳn lên; thậm chí có lúc nó còn chen ngang hỏi Thẩm Thạch mấy câu về ngoại hình của hai kẻ kia.

Tất nhiên là Thẩm Thạch phải thành thật trả lời rồi, đợi sau khi nói xong hết tất cả, lão Long liền trầm ngâm một hồi lâu, về sau nó chợt hỏi lại hắn một câu:

“Lúc ngươi cùng hai người bọn họ tách ra, thật sự là đứa bé trai kia nói muốn đi Long giới à?”

Lúc hỏi câu này, vẻ mặt của lão Long vô cùng nghiêm túc, chẳng qua khí thế mạnh mẽ quanh nó đã không còn nữa, dường như lúc này nó chẳng còn chút địch ý gì với Thẩm Thạch nữa cả. Thẩm Thạch cũng nhận thấy điểm này, hắn cẩn thận suy nghĩ một chút rồi sau đó gật đầu lia lịa nói: “Đúng là như vậy.”

Lão Long trầm mặc một hồi rồi khẽ thở dài mà không nói gì nữa, dường như nó càng mệt mỏi, già nua hơn lúc trước. Thẩm Thạch cũng không hiểu rõ ý nghĩ của đầu Long này ra sao nên vẫn đứng nguyên tại chỗ, không dám khinh suất; ngược lại thì Tiểu Hắc ở trong tổ Long chợt đối với lão Long kêu hừ hừ mấy tiếng, cũng không biết ý tứ của nó là gì nữa.

Lão Long kia chậm rãi mở mắt nhìn Tiểu Hắc một lát rồi thấp giọng nói: “Ngươi cũng muốn đi Long giới sao?”

Chấm đen nho nhỏ kia gật gật đầu.

Lão Long suy nghĩ một lát rồi khẽ lắc đầu nói: “Tốt nhất là ngươi không nên đi làm gì.”

Dường như Tiểu Hắc do dự một chút sau đó lại khẽ lắc đầu.

Lão Long chợt nở nụ cười, lúc đầu âm thanh rất nhỏ rồi càng ngày càng to hơn, dường như nó đang thấy một chuyện gì đó cực kỳ buồn cười, làm cho lão cảm thấy rất vui. Chẳng qua sau khi cười một lúc lâu, âm thanh của lão Long chợt trầm thấp, chậm rãi nói: “Ngươi đúng là truyền nhân của lão Âm, đều là cái loại ngoan cố như nhau, ngốc không thể hiểu được a…”

Tiểu Hắc khẽ hừ hai tiếng, đúng là có mấy phần ngoan cố cùng kiên trì trừng mắt nhìn đầu Long lớn hơn mình mấy trăm lần kia, rõ ràng là nó chẳng muốn nhượng bộ chút nào. Trong lòng Thẩm Thạch thầm lo lắng, nhịn không được mở miệng hô một tiếng:

“Tiểu Hắc, ngươi…”

Đầu lão Long kia chợt khẽ giật mình, xoay đầu lại hỏi: “Nó tên là Tiểu Hắc sao?”

Thẩm Thạch do dự một chút rồi nói: “Vâng.”

Lão Long im lặng một lát rồi chợt cười khổ, sau đó thở dài nhẹ giọng nói: “Thôi bỏ đi, có lẽ đây chính là số mệnh. Nếu ngươi thật sự muốn đi, vậy thì đi a.”

Tiểu Hắc liền vui vẻ trở lại, đứng bên đó mà lúc lắc thân thể, còn Lão Long chỉ cười cười rồi không để ý gì đến nó nữa nữa mà nhìn về Thẩm Thạch không nói, dường như đang suy tư chuyện gì đó. Bị một kẻ cường đại như vậy nhìn chằm chằm, trong lòng Thẩm Thạch đúng là không yên, liền cắn răng hỏi: “Tiền bối, có chuyện gì sao?”

Lão Long im lặng nửa ngày rồi chợt mở miệng nói: “Ta chính là Thiên Long.”

Trong phút chốc, Thẩm Thạch không kịp phản ứng gì, cả người còn ngơ ngẩn chẳng qua trong đầu lóe lên ý nghĩa, lòng thầm chấn động, thất thanh nói: “Cái gì, ngài là một trong ba Cự Long truyền thuyết ở thời Thượng Cổ ư?”

Thần sắc lão Long lãnh đạm, cười nhạt một tiếng.

Hiển nhiên, Long tộc là một chủng loài có lịch sử cực kỳ cổ xưa, xa xưa trên thế gian đã có truyền thuyết về vị Vạn Long chi tổ, về sau lại thêm Thượng Cổ Tam Cự Long là: Thiên Long, Âm Long và Hắc Long; sau nữa lại truyền xuống nhiều loại Long huyết mạch và kéo dài cho đến ngày nay, chúng luôn là một trong những chủng tộc cường đại nhất của thế giới Hồng Mông, cho dù là thời đại của Thiên Yêu Vương Đình năm xưa, dù Yêu tộc cường thịnh đến đâu đi chăng nữa cũng không dám khinh thường lực lượng của Long tộc. Mà ba đầu Cự Long kia cũng được xem như Thần Linh mạnh mẽ trong truyền thuyết vậy.

Thẩm Thạch không nghĩ đến có một ngày mình lại tận mắt thấy một đầu Cự Long đang sống sờ sờ trước mặt, thật ra năm xưa ở Trấn Hồn Uyên, khi gặp bản thể của Âm Long đã hủy hoại gần hết, mệnh số cũng không còn bao lâu cho nên ngoài kinh hãi thì Thẩm Thạch cũng không có bao nhiêu kính sợ. Vậy mà hôm nay, Thẩm Thạch lại đang đối mặt với một Thượng Cổ Cự Long đang sống sờ sờ, dù cho nó đã vô cùng già yếu thì hắn cũng không thể nào bình tĩnh được.

Chẳng qua Thiên Long cũng chẳng để ý đến tâm tình của hắn, nó chỉ thản nhiên nói: “Ngươi có biết vì sao ta đồng ý chó nó đi Long giới không?”

Thẩm Thạch do dự một lát, trong lòng thầm oán một câu, thầm nghĩ thật ra chúng ta cũng không cần phải đi tới đó đâu, cái con heo khờ khạo Tiểu Hắc kia nhìn ngoan cố vậy thôi nhưng chỉ cần tìm mấy cây Linh thảo dẫn dụ nó một thoáng là sẽ quên ngay cái ý định nguy hiểm này ngay. Chẳng qua giờ phút này không phải là lúc nói những câu này cho nên Thẩm Thạch chỉ có thể gượng cười một cái, không dám nói gì, đành chờ Thiên Long giải thích mà thôi.

“Năm đó, trong ba Cự Long ta là lão đại, Âm Long lão nhị, Hắc Long xếp cuối cùng nhưng nếu tính về thiên phú thì Hắc Long là kẻ giỏi nhất, truyền thừa của Hắc Long nhất tộc cũng là mạnh nhất trong Long tộc chúng ta. Rất nhiều năm về trước, khi tam Long chúng ta hội tụ, lúc ta và lão Âm gặp hắn cũng thuận miệng gọi là “Tiểu Hắc”…”

Thiên Long cúi đầu nhìn vẻ giật mình cùng cổ quái của Thẩm Thạch rồi sau đó cảm thán, lắc đầu nói:

“Ngươi nói chuyện này có phải là duyên phận không?”
=================
Tam đại Cự Long, rồng già đứng nhất
Lão tam tuyệt đỉnh, "Tiểu Hắc" trùng tên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.