Chương trước
Chương sau
Lúc này Thẩm Thạch đang trầm mặc ngày càng lâu, nhưng điều là kỳ quái là trong quá trình trầm tư suy nghĩ nét mặt của hắn dần chuyển từ kinh ngạc, nghi hoặc pha lẫn một chút thống khổ sang bình tĩnh, rồi cuối cùng hắn hoàn toàn bình thản trở lại, tựa như trong lòng đã nghĩ được thông suốt chuyện gì.

Qua một lúc sau, Thẩm Thạch bỗng nhiên cúi người, hướng tới lão Long ở trên cao thi lễ rồi nói: “ Đa tạ tiển bối đã giải thích nghi hoặc cho tại hạ.”

Lão Long tuy rằng đã nói không ít lời cùng Thẩm Thạch nhưng từ trước đến giờ lão vẫn không để ý nhiều đến bộ dáng của hắn. Lão nhiều lời như vậy có lẽ cũng chỉ do đã phải cô đơn quạnh quẽ quá lâu mà thôi, chứ lão không hề thực sự để ý đến tên nhân tộc nhỏ yếu này. Nhưng đến khi Thẩm Thạch đột nhiên bình tĩnh lại, lão Long liền mở mắt ra nhìn hắn một cái, tựa hồ như có chút bất ngờ.

Tuy thế nhưng cũng chỉ là liếc mắt một cái mà thôi, lão Long tựa như vẫn còn mệt mỏi, lại một lần nữa chầm chậm gục xuống rồi sau một lúc lâu lại nói, có chút tự giễu : “Già cả sinh lắm chuyện rồi, không ngờ lại lảm nhảm với ngươi lâu như vậy. Mà thôi, các ngươi đã muốn đi Long giới thì tiểu gia hỏa này…” Lão quay đầu lại nhìn Tiểu Hắc, ngắm nghía nó một hồi rồi khẽ nói:

“Ngươi đã phải giúp Âm Long mang Long Hồn của hắn trở về Long giới, vậy cũng tiện thể mang cho ta chút đồ vật về theo đi.”

Tiểu Hắc ngẩng đầu lên như đang kinh ngạc, rồi nhìn xuống phía Thẩm Thạch cũng đang ngạc nhiên nhìn lên, lại thấy lão Long bỗng di động thân thể, dùng thân hình cao lớn của mình che chắn ánh mắt của Thẩm Thạch, sau đó đặt Tiểu Hắc vào giữa lòng mình.

Thẩm Thạch không thể nhìn thấy ở phía sau thân rồng rốt cuộc thì lão Long đã cho Tiểu Hắc vật gì, chỉ biết sau khi đợi một lúc thì thân hình của lão Long lại một lần nữa dịch chuyển, Tiểu Hắc lại hiện ra nhưng không hề có bất kỳ điều gì khác thường. Nó chỉ có chút kỳ quái hướng về phía lão Long liên tục kêu hừ hừ mấy tiếng, cũng không biết đến cùng là có ý gì.

Lão Long như lại càng già thêm nhưng tâm trạng ngược lại lại có vẻ đang mừng rỡ, liền vui vẻ nhìn Tiểu Hắc nói: “ Lão Âm kia tuy cả đời đần độn nhưng về già ánh mắt lại nhìn đúng được một lần. Tiểu gia hỏa, ngươi thừa kế huyết mạch Long tộc chúng ta, thành tựu sau này chỉ sợ còn vượt qua cả những Long tử Long tôn của chúng ta ở Long giới, bất quá lúc đó mấy lão già chúng ta chỉ sợ đã sớm tan thành mây khói rồi.”

"Hưm hưm. . ."

“Ha ha, đứng nóng vội, vạn vật trong thiên địa có thứ gì là bất tử sao? Hãy nghe ta nói, đến lúc đó nếu có khả năng thì báo đáp chúng ta cũng tốt, ngươi chăm sóc cho Long tộc một chút, ít nhất đừng để chúng tuyệt chủng nhá.”

“Grao Grao, Grao Hưm hưm…”

“À…, chờ ngươi lớn lên hóa rồng bay lượn trên trời cao, tự nhiên sẽ lột xác thành rồng, phải cho ngươi một cái tên nhỉ. Bản thể của ngươi chính là Trư Yêu, lại thừa kế long mạch, vậy kêu ngươi là ‘Trư Long’ có được không?”

“Hừ…” Lúc này Tiểu Hắc Trư phía trên tổ của lão Long như đang làm bộ khinh thường.

Lão Long cũng nở một nụ cười, lắc đầu nói: “ Quả thật là khó nghe, quả thật là khó nghe, được rồi, ngươi cũng không nên tức giận, chúng ta không dùng tên này nữa là được. Ừm, để ta suy nghĩ… Như vậy đi, đổi lại một âm, vừa không mất gốc lại có thâm ý, ta tặng cho ngươi một chữ ‘Chúc’, ngày sau khi ngươi hóa thành cự long rồi liền tự xưng là ‘Chúc Long’ nhé!

Chúc Long!

Thẩm Thạch bên dưới nghe đến đây liền cảm thấy chấn động trong lòng, như cảm giác được điều gì đó liền vô thức quay đầu lại nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy trên bầu trời hắc ám bao la vô cùng vô tận bỗng nhiên có một tiếng sấm rền vang, giống như Thiên Địa hô ứng, như gió tuyết thét gào, tất cả đều đang đáp lại hai chữ Chúc Long kia.

“Hừ hừ…” Bên trong Long tổ, Tiểu Hắc Trư như mờ mịt một chốc nhìn Cự Long ở phía trước, sau một lát nó liền nhẹ gật đầu coi như đáp ứng.

***

Bên trong ánh hào quang màu vàng, tổ Long mang sinh khí dạt dào trái ngược rõ nét với lão Long đã già nua suy yếu. Tuy vậy vào lúc này, lão Long nhìn như đang vô cùng mừng rỡ, ánh mắt ngắm nghía Tiểu Hắc Trư tràn đầy sự nhu hòa cùng sủng ái. Một lát sau, lão bảo Tiểu Hắc ôm lấy Long Trảo của mình rồi nhẹ nhàng thả nó xuống mặt đất cách Thẩm Thạch không xa.

Thẩm Thạch liền vội vàng đến gần, Tiểu Hắc cũng hào hứng chạy lại, thân mật cọ cọ vào bàn chân của hắn vài cái. Thẩm Thạch cúi người xuống ôm lấy nó, đồng thời nhìn lướt qua toàn thân Tiểu Hắc, lập tức phát hiện ra trên người nó ngoại trừ lớp lông mềm mại bóng loáng thì không còn vật gì khác.

Hiển nhiên dù là đồ vật lúc trước Âm Long đưa cho hay bảo vật lão Long này cách đây không lâu vừa gửi gắm thì cũng đều đã bị nó thu mất vào nơi nào, nhìn tình huống này thì có vẻ rất giống với túi Như Ý Đại dùng để trữ vật mà tu sĩ Nhân tộc thường mang theo người.

Nhưng mà trên người Tiểu Hắc rõ ràng là không có bất kỳ ngoại vật nào nên có thể nói cái không gian trữ vật này nằm ngay ở một vị trí nào đó trên người nó. Đến đây Thẩm Thạch lại nghĩ trên người con Tiểu Trư kỳ quái này không biết là mang theo bao nhiêu cái không gian trữ vật, khiến hắn liền có cảm giác muốn cầm nó lên lắc một hồi cho rơi đồ xuống.

Gia hỏa này không biết đã giấu bao nhiêu thứ tốt rồi. . .

Bất quá cuối cùng hắn vẫn còn vài phần lý trí, nếu hắn nhịn không được mà mà làm như vậy với con Tiểu Hắc Trư vừa mới được Thượng Cổ Cự Long ban cho tên “Chúc Long” này, Thẩm Thạch rất nghi ngờ hắn có thể bị lão Long dùng móng vuốt đập chết ngay tức khắc. Hơn nữa theo như những gì vừa chứng kiến, hắn mơ hồ cảm giác được chuyện lão Long ban tên cho Tiểu Hắc tựa hồ cũng không chỉ đơn giản có vậy”

Hắn liền âm thầm nhớ lại tất cả các điển tịch cổ thư có liên quan đến Long tộc nhưng cũng không nhớ ra được điều gì có liên quan đến cái tên đặc biệt này. Nhưng Thẩm Thạch lại nhanh chóng nghĩ đến một chuyện khác, đó là trong lịch sử Long tộc, những danh xưng chính thức nổi lên kỳ thực ra cũng chỉ có bốn tên.

Tổ tiên của Long tộc: Tổ Long, cùng với ba Thượng Cổ Cự Long: Thiên Long, Âm Long và Hắc Long.

Tất cả hững kẻ còn lại trong Long tộc đều là hậu duệ của những Cự Long này, chúng cũng không có danh xưng gì riêng biệt, nghĩ tới đây hắn lại chấn động trong lòng, một lần nữa nhìn về phía Tiểu Hắc, ánh mắt đã có chút khác thường.

Chẳng lẽ… Chỉ có thể trở thành những Cự Long có thân phận bực này trong Long Tộc mới có thể có được danh xưng riêng biệt sao?

Đặt một cái tên là Chúc Long, như vậy từ nay về sau trên thế gian đã có thêm một Thượng Cổ Cự Long thứ năm!

Mà đó lại là Tiểu Hắc Trư ở ngay dưới chân mình…

Thẩm Thạch chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn, bất kể thế nào cũng không sao dung hợp được hai thân phận này làm một, cuối cùng đành phải lắc đầu, nghĩ thầm chuyện này quá nửa là do mình suy nghĩ quá nhiều. Hắn liền khe khẽ thở dài, đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Hắc.

Đúng lúc đó, bỗng nhiên có thanh âm của lão Long liền truyền tới từ phía trên, lão nói: “ Mọi việc đã xong, các ngươi có thể rời đi.”

Thẩm Thạch liền cả kinh, mừng rỡ ở trong lòng. Nhưng hắn còn chưa kịp nói lời cảm tạ thì lão Long kia đã nói tiếp:

“Đúng rồi, có một chuyện thiếu chút nữa quên không nói, sau này nếu như ngươi hộ tống tiểu gia hỏa này đi sang Long giới thì hãy cẩn thận với nữ tử đồng hành kia, nàng ta là người mang huyết mạch của Thượng Cổ Ma thú ‘Huyền Xà’ xưa nay vẫn bất hòa cùng Long tộc, cẩn thận sẽ phát sinh thêm sự cố.”
================
Tiểu Hắc Trư cá chép hóa rồng
Trở thành hậu duệ của Cự Long
Chúc Long mang trên mình danh tự
Mai này vùng vẫy giữa trời không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.