Chương trước
Chương sau
“Huyền Xà?” Thẩm Thạch chau mày, lập tức nghĩ đến lúc trước khi ở cửa hang đá kia đôi mắt sáng trong của Chung Thanh Trúc bỗng biến thành mắt rắn, trong lòng liền phát lạnh. Hắn trầm mặc một lát rồi hỏi: “Tiền bối, xin hỏi con Huyền Xà kia lai lịch ra sao?”

Lão Long thản nhiên đáp: “Thời Thượng Cổ Man Hoang tụ tập rất đông cường giả, không buồn tẻ giống như Hồng Mông thế giới bây giờ. Ngoại trừ Bàn Cổ cường đại nhất và các Giới Thần ra thì còn có rất nhiều Cao giai Yêu thú và Ma vật rất mạnh, có thần thông thông thiên triệt địa. Huyền Xà cũng là một trong số đó, tuy rằng …” Nói đến đây, lão Long bỗng nhiên cười cười khinh miệt rồi tiếp tục: “ Tuy rằng thực lực của nó coi như không kém, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một con rắn mà thôi, không thể nào so sánh với Long tộc chúng ta được.”

Từ xưa đến nay toàn bộ Long tộc đều có phần kiêu ngạo, nhưng bọn họ thực sự đã có lịch sử lâu dài, có thực lực cường đại nên đa số đều không cảm thấy đó là điều gì kỳ lạ, tất cả đều cảm thấy Long tộc đúng là có vốn liếng để kiêu ngạo. Đặc biệt là vào lúc này Thẩm Thạch lại đang đối mặt với một trong ba Thượng Cổ Cự Long trong truyền thuyết nên trong lòng hắn hoàn toàn không thấy nghi ngờ hay phản cảm gì với lão. Tuy hắn cũng để ý đến những lời nói đó, nhưng thực ra là để ý trên một phương diện khác.

Thứ gọi là Huyền Xà Ma thú quả nhiên thực sự là một trong những Thương Cổ Ma Thú, tuy lão Long không để loại Ma thú này vào mắt nhưng theo lời lão thứ này có thể sinh tồn ở thời Thượng Cổ khi cường giả tụ tập, lại được lão Long liệt vào một trong những cường giả thì hẳn là nó phải có thực lực vô cùng cường đại.

Chung Thanh Trúc, rốt cuộc là nàng đã nhận được loại truyền thừa này vào lúc nào?

Đồng tử lạnh băng như mắt rắn kia không ngừng hiện lên trước mắt Thẩm Thạch, khiến cho hắn tâm phiền ý loạn một hồi, thậm chí còn không tự chủ được mà nhớ đến năm đó khi gia nhập Thiên Thanh Xà Yêu tộc, gặp những tộc nhân Xà yêu kia, lại nhớ đến đôi mắt của hai tỷ muội Ngọc Lâm Ngọc Lung xinh đẹp.

Thẩm Thạch nghĩ tới nghĩ lui không nghĩ ra nguyên do gì, cuối cùng cũng không thể không nhớ đến cái Vấn Thiên Bí Cảnh thần bí khó lường kia, trong thế giới thần bí đó tất cả mọi chuyện đều có khả năng. Đúng lúc đó, nội tâm Thẩm Thạch bỗng nhảy dựng lên, hắn đột nhiên nghĩ tới lúc cách mấy ngày trước khi rời khỏi Vấn Thiên Bí Cảnh, hắn và Chung Thanh Trúc đã gặp nhau tại màn sương mù kia, còn gặp Cát An Phúc – kẻ hợp thể với hài cốt của Cự Xà.

Cự Xà kia… Hình như khi biến hóa ra bộ dáng cũ chính là một Hắc Xà cực lớn?

Cuối cùng Cát An Phúc đã thảm bại mà chết trong tay hắn và Chung Thanh Trúc, mà Thẩm Thạch cũng bị trọng thương, thậm chí cả căn cơ là Đan Điền cũng phải chịu tổn hao nghiêm trọng, chỉ có tình hình của Chung Thanh Trúc là khá hơn một chút. Nếu như con Hắc Xà kia đúng là hài cốt của Thượng Cổ Ma thú Huyền Xà thì có lẽ vào lúc mình hôn mê, Chung Thanh Trúc đã nhận được cơ duyên gì đó ở đó?

Tim Thẩm Thạch bỗng đập nhanh lên, không nhịn được mà cẩn thận suy nghĩ lại mọi chuyện. Hắn nhanh chóng nhớ ra ngày đó khi gặp Chung Thanh Trúc, đạo hạnh cảnh giới của nàng rõ ràng chưa hề đột phá được cảnh giới thứ ba, mà chỉ sau đó có mấy ngày là Vấn Thiên Bí Cảnh đã đóng cửa. Thời gian ngắn như vậy hầu như Chung Thanh Trúc không thể có được cơ duyên để có được một truyền thừa nghịch thiên nào khác.

Mấu chốt việc phá cảnh của nàng nhất định là nằm ở bộ hài cốt cực lớn của Hắc Xà.

Tuy nhiên vừa nghĩ đến tình cảnh ngày đó, bộ dạng hung tàn dữ tợn của Hắc Xà lại hiện lên. Ban đầu Thẩm Thạch còn không để ý, nhưng giờ hắn lại không ngừng nhớ tới vẻ điên cuồng của Cát An Phúc sau khi hợp thể cùng hài cốt của Cự Xà.

Một ngày kia, liệu nàng có thể…. Thẩm Thạch bỗng nhiên rùng mình một cái.

Lão Long ở trên cao liền liếc nhìn Thẩm Thạch, trong đáy mắt lóe lên một tia sáng, liền mở miệng hỏi: “ Ngươi làm sao vậy?”

Thẩm Thạch im lặng một lúc rồi lắc đầu không nói, sau đó hắn gọi Tiểu Hắc một tiếng rồi xoay người đi về phía hành lang. Nếu như lão Long đã nói rằng đi thì hẳn là hắn có thể rời khỏi nơi này rồi. Lúc trước sở dĩ hắn không hề ly khai cũng bởi vì bên ngoài kia có Cự Nhân không đầu ngăn trở, tuy nhiên tình hình bây giờ có vẻ sẽ trở nên thuận lợi hơn.

Quả nhiên khi Thẩm Thạch đi tới cửa động kia, lão Long không hề ngăn cản gì. Đôi Long nhãn của lão chỉ đảo qua Thẩm Thạch rồi lại nhìn vào thân hình Tiểu Hắc, sau đó lão từ từ nắm xuống tổ của mình.

Nhưng khi Thẩm Thạch và Tiểu Hắc từ huyệt động rộng rãi đi vào trong hành lang chật hẹp, hắn bỗng như chợt nhớ ra điều gì, liền quay người lại hỏi lão Long ở đằng xa:

“Tiền bối, xin hỏi người có nghe nói gì về Thượng Cổ Vu quỷ không? Thực lực của nó ra sao?”

Lão Long thuận miệng đáp:

“Vu quỷ hả, ừm so với Huyền Xà thì mạnh mẽ hơn một chút.”

Thẩm Thạch lại hỏi: “So với mấy vị Cự Long của Long tộc thì thế nào?”

Lão Long hừ một tiếng mang theo vài phần khinh thường, cũng không biết vì sao mà không bình phẩm thêm gì nữa. Thẩm Thạch đợi một hồi thấy lão Long không có ý tiếp tục nói chuyện nữa liền xoay người thi lễ một cái rồi đi vào trong hành lang.

***

Bên ngoài ngọn núi cao vạn trượng hùng vĩ, gió tuyết vẫn lạnh như băng, tựa hồ chỉ có ra đến ngoài này mới có thể cảm thấy được sự hàn lãnh tàn khốc của Tuyết Nguyên, cho dù là người có đạo hạnh như Thẩm Thạch vẫn cảm thấy máu huyết trong cơ thể mình tựa hồ như sắp bị đông cứng.

Trên trời dưới đất đều đen kịt, phía dưới vực sâu vạn trượng cũng như thế, Thẩm Thạch nhìn ra phía ngoài một cái, không còn phát hiện ra tung tích của Cự Nhân kia, nghĩ thầm chẳng lẽ lão Long đã thầm bảo hắn điều gì? Nhưng nghĩ tới đây, Thẩm Thạch bỗng nhiên liền nhớ lại những thần thoại từ thời Thượng Cổ theo lời lão Long nói, nếu tất cả đều là thật thì có lẽ Cự nhân không đầu này chính là Giới Thần cường đại nhất hồi đó.

Cái đầu của nó bị mất đi có lẽ cũng chính là bởi bị Bàn Cổ Cự Thần chém như trong truyền thuyết?

Trong một khoảng thời gian ngắn tâm tình của Thẩm Thạch cũng trở nên phức tạp, không thể nói rõ rằng cuối cùng là có cảm giác gì đối với những Giới Thần này. Hắn chỉ cảm thấy những Cự Nhân này trước kia đều đội trời đạp đất, vô cùng cường đại nên không khỏi sinh ra kính sợ trong lòng, nhưng hắn cũng biết giờ đây có lẽ chúng đã hoàn toàn mất đi thần trí, chỉ là những các xác không hồn to lớn vô tri mà thôi.

Khiến cho hắn ngược lại lại cảm thấy vài phần bi ai?

Ở thời Thượng Cổ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Những chuyện trong lời nói của lão Long cuối cùng có phải là sự thật hay không?

Trong lòng Thẩm Thạch tuôn ra trăm ngàn ý niệm, cuối cùng hắn khẽ thở dài ôm lấy Tiểu Hắc, lấy Khuynh Tuyết Kiếm ra rồi ngự kiếm bay lên, hướng về bầu trời phía xa. Việc cấp bách lúc này đương nhiên là phải đi tìm Chung Thanh Trúc, Tôn Hữu và nhóm đồng hành. Nhìn Tuyết Nguyên rộng lớn thế này bản thân Thẩm Thạch cũng có phần không nắm chắc.

Nhưng đúng lúc hắn vừa mới bay lên không trung thì từ phía chân trời, sâu trong gió tuyết bỗng nhiên có tiếng phong lôi chuyển động. Thẩm Thạch cả kinh quay đầu lại, chỉ thấy một bàn tay cực lớn đột nhiên từ trên không lao tới phía hắn đang bay, bóng tối dày đặc lập tức che đi tất cả mọi thứ, Thẩm Thạch lại nhìn thấy cái thân ảnh khổng lồ ở phía cuối chân trời.

Đó là một Cự nhân không đầu.
=================
Huyền Xà ma thú, Thanh Trúc truyền thừa
Cự Nhân không đầu, Thạch sao tránh chưởng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.