Chương trước
Chương sau
Núi rừng âm u, bóng cây lay động trong không gian yên tĩnh, hình bóng rọi lên mặt đất thay đổi từ dài sang ngắn, rồi lại từ ngắn sang dài. Không biết từ lúc nào con hồ ly đã đến bìa rừng, nằm rạp trên mặt đất yên tĩnh chờ đợi, gió núi thổi qua, làm bộ lông mềm mại trắng như tuyết của nó lay động một chút.

Hồ ly đang nằm sấp trên đồng cỏ bỗng nhiên ngẩng đầu, hai lỗ tai dựng thẳng lên, hướng về dốc núi nhìn lại, một lát sau, liền nghe được có hai người từ xa xa đi tới sơn cốc.

Đúng là Thẩm Thạch và Trần Trung.

Thần sắc hai người xem ra không được tốt, Thẩm Thạch âm trầm, mà Trần Trung ngoài vẻ mặt lo lắng, thỉnh thoảng liếc trộm Thẩm Thạch một cái, y có vẻ rất khẩn trương. Mà ngoại trừ bóng dáng hai người bọn họ thì không có thân ảnh nào khác, càng không nói tới bóng dáng mĩ lệ của Hứa Tuyết Ảnh.

Trông thấy Thẩm Thạch trở về, hồ ly thoáng nhảy dựng lên, chạy lại bên cạnh của Thẩm Thạch . Thẩm Thạch thấy được hồ ly, thần sắc trên khuôn mặt hơi có chút nhu hòa lại, cúi người sờ lên đầu của nó, nhưng hắn vẫn không vui, xoay người nhìn Trần Trung cau mày nói:

"Trong sơn động kia, chúng ta đã tìm tất cả mọi nơi, sau đó ngươi nói bên ngoài hang động có một vài chỗ bí ẩn trước kia ngươi đã giấu người, chúng ta cũng kiểm tra từng nơi, nhưng bây giờ không tìm được người , hẳn là ngươi đang bỡn cợt ta ?"

Trần Trung vội vàng lắc đầu, cười khổ nói: "Thẩm đại ca, tại hạ tuyệt không có ý này, sự tình đã đến nước này, ta cùng với Thiết ca A Hồng đã là thế như nước với lửa, bây giờ quan trọng là tập trung tìm cho được Tiểu Ảnh, sau đó tùy Thẩm đại ca muốn đưa Tiểu Ảnh về nhà thì tùy đại ca."

Trong nội tâm Thẩm Thạch nở một nụ cười lạnh lẽo, sắc mặt như trước lạnh lùng, nói: "Người nọ sao?"

Trần Trung yên lặng, đứng ở tại chỗ im lặng sau một lúc lâu, nói: "Ta cảm thấy được có thể là A Hồng đã sớm một bước, đem Tiểu Ảnh mang đi gặp lão tổ rồi."

Trong nội tâm Thẩm Thạch liền trầm xuống, sắc mặt lập tức khó coi, Trần Trung chứng kiến sắc mặt hắn biến hóa, vội vàng nói: "Thẩm đại ca đừng vội, lúc trước lão tổ hẹn với chúng ta đều có một thời gian nhất định, tới khi đó lão tổ sẽ gặp chúng ta , đến một khoảng thời gian không sai biệt lắm chúng ta mới có thể dẫn người cho lão tổ. Tuy rằng tại hạ không hiểu vì sao A Hồng lại đưa Tiểu Ảnh đi sớm hơn ước hẹn như vậy, nhưng có lẽ vì chúng ta đã bất hòa, để tránh sợ hãi đêm dài lắm mộng, hoặc Tiểu Ảnh có chuyện ngoài ý muốn, rồi bị lão tổ hỉ nộ vô thường trách phạt nên mới đưa người đến Khốc Lĩnh sơn trước thời gian như vậy."

Thẩm Thạch trầm ngâm một chút, cảm thấy Trần Trung có vẻ không giống nói ngoa, sau khi khẽ gật đầu, nói: " Khốc Lĩnh rốt cuộc là ở địa phương nào?"

Trần Trung thấy Thẩm Thạch có vẻ tin lời của mình, lúc này mới thở dài một hơi, nói: "Khốc Lĩnh còn có tên là Hoàng Lân sơn, ở biên giới của Lam châu cách nơi đây đại khái khoảng một ngày lộ trình."

Thẩm Thạch yên lặng gật đầu, nói: "Đi."

Trần Trung do dự một chút, nhưng trên mặt lại lộ ra một chút chần chờ, Thẩm Thạch quay đầu lại nhìn y, nói: "Như thế nào?"

Trần Trung cau mày thần sắc biến ảo, xem ra trong nội tâm y đã đấu tranh tư tưởng rất nhiều, sau đó nhìn về phía Thẩm Thạch, nói: "Thẩm đại ca, đừng trách ta không nói rõ với huynh, vị lão tổ kia là một lão quái Nguyên Đan cảnh, chút đạo hạnh của chúng ta ở trước mặt hắn, cũng không khác gì sâu kiến."

Thẩm Thạch nhìn y một cái thật sâu, sau một chốc, thản nhiên nói: "Chắc chắn sẽ có biện pháp, hơn nữa ngươi không phải đã nói lão quái kia cũng không đến đây sớm sao? Chúng ta đuổi A Hồng, chặn đứng ả, đem Tiểu Ảnh cứu ra sau đó lập tức xa chạy cao bay trước khi lão quái vật đó tới, ta nghĩ sẽ không có chuyện gì đâu."

Mắt Trần Trung đảo qua một vòng, trong lòng suy tính một chút, lập tức vỗ tay một cái, dáng vẻ tươi cười, nói: “Đúng là như thế, từ bây giờ đến lúc chúng ta ước hẹn vẫn còn ba ngày, chỉ cần đuổi theo tìm đươc Tiểu Ảnh thì sẽ bình an vô sự rồi."

Thẩm Thạch nở một nụ cười, cũng không hề nhìn hắn, bước về phía trước, hồ ly vẫn đi theo bên cạnh của hắn. Chỉ là đi vài bước, Thẩm Thạch liếc qua, bỗng nhiên "Ồ" lên một tiếng, dừng bước lại nhìn con hồ ly.

Hồ ly ngẩng đầu có chút nghi hoặc mà nhìn qua Thẩm Thạch, đang lúc khó hiểu, bỗng nhiên Thẩm Thạch vươn tay ra túm cổ hồ ly, tay còn lại lay cái miệng của hồ ly. Nó vùng vẫy vài cái, nhưng không giãy giụa ra được khỏi cánh tay cường tráng lực lưỡng của Thẩm Thạch, mà ngay lúc này hồ ly ở trong tay Thẩm Thạch, miệng nó bị mở ra khóe môi kéo xuống, lộ ra một hàm răng sắc nhọn.

Tuy là một con dã thú bình thường, nhưng đúng là hồ ly vẫn còn ăn thịt.

Thẩm Thạch nhìn nó một chút, tay mà hắn sờ lên miệng của hồ ly, hắn lập tức từ trong kẽ răng lấy ra nửa cái lông vũ dính máu, Thẩm Thạch thả hồ ly ra nhìn lại tay mình liền nhíu mày.

Hồ ly rơi xuống mặt đất, thân thể run rẩy, có chút thấp thỏm bất an không yên, Thẩm Thạch im lặng một chút, thần sắc có chút kinh ngạc, nhìn nó nói: "Lâu rồi ngươi không ăn đồ sống, từ nơi nào mà bắt được con chim nhỏ vậy?"

※※※

Rời khỏi ngọn núi vô danh, Thẩm Thạch đi theo Trần Trung, mang theo con hồ ly hướng đến Hoàng Lân sơn còn có biệt hiệu là Khô Lĩnh sơn. Trên đường đi Trần Trung đã kể cho hắn rất nhiều về ngọn núi này, theo như lời kể của y thì Hoàng Lân sơn đích thực là không có bóng người, là một đất mảnh hoang vu, thậm chí có thể nói là không có một bóng cây ngọn cỏ.

Nguyên nhân là Hoàng Lân sơn là một mỏ hoàng lân khoáng mạch tự nhiên cực lớn. Hoàng lân chỉ có tác dụng với người tu đạo trong lĩnh vực luyện đan cùng một số chuyện nhỏ khác, trừ những việc đó ra thì người thường chẳng một ai ưa thích thứ này, lí do rất đơn giản, vì bản thân Hoàng lân tự nhiên có chứa độc tính, bên cạnh đó tản mát ra một cỗ khí tức tanh tưởi, người thường tới gần dù là chỉ là thời gian ngắn, liền sẽ có nguy cơ bị trúng độc.

Người tu đạo đương nhiên thân thể cường hoành hơn so với phàm nhân, nhưng cũng không có người nào sẽ thích đứng ở một ngọn núi với toàn hoàng lân như thế, nếu là ở đây thời gian lâu, chỉ sợ đối đạo hạnh cũng có chút ít ảnh hưởng. Đó là lí do mà nơi này dù là tu sĩ hay thường nhân chỉ có thế đứng từ xa mà nhìn, nó đã trở thành một vùng đất hoang vu, nhưng không thể ngờ được nơi này đã bị Trần Trung và đám người lão tổ lợi dụng. Bọn hắn đã coi nơi đây là địa bàn cho những giao dịch dơ bẩn của bọn hắn.

Sau một ngày một đêm, đám nguời Thẩm Thạch rốt cục cũng tới Hoàng Lân sơn. Nơi đây bất đồng với ngọn núi vô danh mà trước kia Trần Trung đã dẫn Thẩm Thạch đến, Hoàng Lân sơn tuy rằng cũng ở trên biên cảnh Lam châu, nhưng vị trí phần lớn thuộc phía nam, thậm chí hơn phân nửa dãy núi nằm ngoài biên cảnh Lam châu, phần này tọa lạc ở châu bên cạnh.

Nói cách khác, để đến được Hoàng Lân sơn, chỉ cần càng đi về phía trước, tiến vào Âm châu.

Giới tuyến tự nhiên là vô hình, người bình thường cũng không quá để ý đến những điều này, ví dụ như Trần Trung đối với thứ này không hề hứng thú, chỉ là dẫn Thẩm Thạch đi vào một con đường, y liền dùng tay bịt miệng mũi để ngăn mùi hoàng lân tanh tưởi lúc này đã tràn ngập trong không khí, sau đó hai người hướng lên núi mà đi.

Sau khi đến nơi này tâm trạng của Thẩm Thạch có chút biến hoá phức tạp, tuy hắn cũng không muốn nghĩ nhiều, nhưng đúng là nhịn không được mà nhìn về hướng nam, một bầu trời mây mù, song nước, núi non , bất tri bất giác hắn như trông thấy cố hương của mình.

Trên thực tế, cố hương của hắn, cũng ở phía bên kia của ngọn núi này, ở bên cạnh Âm Châu.

Mười mấy năm qua, hắn chưa bao giờ ở gần ngôi nhà từ thời niên thiếu của mình gần như thế, cũng chưa bao giờ cảm xúc mãnh liệt như thế này, hận ý về phụ tử ly biệt, mẫu tử tử biệt sôi trào.

Hắn đưa mắt nhìn chằm chằm về phía nam, ánh mắt dần dần lạnh lẽo, cho đến khi Trần Trung phát hiện ra Thẩm Thạch đã không còn đi theo mình nữa, y liền quay đầu lại kêu lên một tiếng, Thẩm Thạch mới giật mình tỉnh lại, thân thể khẽ chấn động , hắn liền xoay người đi về phía trước.

Nhưng mà hắn rất nhanh lại nhíu mày nhìn về phía sau, con hồ ly kia chẳng biết từ lúc nào đã không thấy đâu nữa rồi, có lẽ bởi vì chán ghét mùi tanh tưởi mà chạy ra nơi khác. Thẩm Thạch vừa định kêu to, nhưng lập tức dừng lại, nghĩ thầm hồ ly chỉ là một con dã thú bình thường, chịu không được này mùi hôi thối của hoàng lân cũng là dễ hiểu, cũng không cần giày vò nó làm gì.

Nghĩ đến đây, hắn liền thôi không kêu lên nữa, hắn liền đi nhanh đến bên cạnh Trần Trung, bóng dáng hai người rất nhanh biến mất trên Hoàng Lân sơn. Mà khi bọn hắn vừa rời, một tảng đá nào đó dưới chân núi liền hiện ra một cái bóng, đúng là con hồ ly kia, điều làm người ta kinh ngạc chính là ở đỉnh đầu hồ ly, giờ phút này lại xuất hiện rõ rang một tiểu quỷ màu đen đang ngồi trên đó.

Chỉ thấy tiểu quỷ màu đen kia ngắm nghía Hoàng Lân sơn rồi hừ lạnh một tiếng, lập tức vỗ vỗ đầu hồ ly, nói:

"Đi thôi ngọn núi thối kia ta nhìn liền thấy đáng ghét, ta đói bụng rồi, chúng ta mau tìm đồ ăn đi."

Hồ ly thuận theo mà kêu "Ô ô" một tiếng, xoay người chạy ra hướng xa xa, nháy mắt liền biến mất không thấy nữa.

( điều chỉnh, điều chỉnh. . . )
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.